“Thấy nó thua thiệt là chị hả dạ ghê. Quả nhiên ‘cha nào con nấy’, bà ngoại nó – bà Trần ngày trước làm giúp việc cho nhà này cũng chẳng phải hạng tốt. Bà ta ăn cắp đồ trang sức của nhà mấy lần liền, bố mẹ chồng hiền nên mới mắt nhắm mắt mở.”
Nói một hồi, chị dâu đột nhiên đưa tay chạm vào lông mày tôi:
“Vũ Linh, em giống hệt anh trai em nhỉ.”
Chị cười khúc khích:
“Cuối tuần rảnh đi dạo phố cùng chị nhé. Chị dẫn em đi ăn ngon.”
Tôi gật đầu. Lúc chị rời khỏi, tôi xòe bàn tay, để “Mao Mao” (một con cổ trùng bé xíu) đang vẽ vòng tròn trên lòng bàn tay mình.
Càng lúc càng thú vị. Trên người chị dâu cũng có cổ trùng. Lẽ nào chính chị là người hạ cổ?
Rốt cuộc ai tốt, ai xấu đây?
15
Bị ấm ức ở nhà, tất nhiên Thanh Nhã sẽ kiếm cớ “phục thù” ở trường.
Giờ ra chơi, tôi vừa bước vào nhà vệ sinh thì Chu Vi và mấy cô bạn vào theo. Họ đuổi những người khác ra, rồi khóa trái cửa.
“Hoa Vũ Linh, con nhà quê, quỳ xuống xin lỗi Thanh Nhã đi. Không thì—”
Mấy cô lấy điện thoại ra, dí sát vào tôi quay phim. Tôi trưng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Chu Vi:
“Chu Vi, cậu xinh hơn Thanh Nhã nhiều. Sao cứ phải theo sau cậu ta? Ở nhà, cậu ta toàn gọi cậu là ‘tay sai’, kêu làm gì cậu cũng răm rắp làm. ‘Tay sai’ nghĩa là gì vậy cậu?”
Chu Vi: “…?”
“Hoa Vũ Linh, đừng có chia rẽ bọn tôi. Chu Vi với Thanh Nhã thân nhau lắm. Cậu tưởng chúng tôi tin mấy lời vớ vẩn của cậu chắc?”
Có người khác xen vào. Tôi lắc đầu:
“Tôi không nói dối. Với lại tôi chưa bao giờ chọc giận Thanh Nhã, tôi không dám. Cậu ấy biết tà thuật mà. Lần trước có cả đống chuột trong lớp, chẳng con nào lại gần cậu ấy hết, các cậu không thấy lạ sao?”
Mọi người sững lại, ngẫm kỹ thì đúng là thế.
Tôi “á” lên một tiếng, ngoảnh sang chỉ Chu Vi:
“Chu Vi, cậu nghe lời Thanh Nhã thế, có khi cậu ta cũng dùng tà thuật với các cậu rồi đấy?”
“Vớ vẩn, cậu đừng có phun lung tung! Cậu nghĩ chúng tôi ba tuổi chắc, làm gì có cái gọi là tà thuật hả?”
Chu Vi đỏ mặt quát, lườm tôi.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Giọng Thanh Nhã vọng vào:
“Vi Vi, các cậu đừng làm đau Vũ Linh. Mở cửa ra nào.”
Cả đám ngơ ngác, cuối cùng có người chạy ra mở. Thanh Nhã bước vào, lại quay ra khóa trái cửa, rồi mới đến chỗ chúng tôi, tỏ vẻ ngây thơ vô tội:
“Vi Vi, tớ biết cậu muốn đòi lại công bằng cho tớ. Chỉ cần dạy cậu ta một bài học nhẹ nhàng thôi, đừng quá đáng…”
Tôi cất tiếng:
“Thanh Nhã, cậu vừa bảo đừng làm đau tớ, giờ lại bảo ‘dạy tớ bài học’. Mức độ thế nào? Có phải cậu độc chiếm vai ‘người tốt’, còn đẩy Chu Vi vào thế khó xử không?”
Mọi người: “…” Chu Vi quay đầu nhìn Thanh Nhã, gương mặt bối rối hẳn.
Bộ dạng “dịu dàng đúng mực” của Thanh Nhã không giữ được nữa. Cậu ta gào lên, xông tới định đánh tôi:
“Hoa Vũ Linh, tao phải xé nát cái mồm mày.”
Tôi lập tức ôm đầu bỏ chạy:
“Đừng mà, tớ sợ rồi, đừng dọa tớ bằng chuột hay côn trùng nữa…”
16
Thanh Nhã đuổi theo tôi quanh phòng, nhưng tôi xuất thân ở miền núi, tất nhiên cậu ta không tài nào bắt kịp. Vừa chạy, tôi vừa thả một con “cổ”.
Đó là “Mê Hoa Cổ”, trông như con bọ rùa màu tím, tỏa ra mùi hương đặc biệt, có thể thu hút các loài rắn, côn trùng, chuột… trong vòng mấy dặm.
Chẳng mấy chốc, từ khung cửa sổ nhà vệ sinh vang lên những tiếng “sột soạt” dồn dập.
“Trời ơi, nhìn kìa!”