Trần Cảnh Xuyên lập tức xông tới ôm chầm lấy Thanh Nhã, đầy căm phẫn trừng mắt nhìn tôi:
“Hoa Vũ Linh, bây giờ cậu hài lòng chưa? Cậu cướp mất bố mẹ của Thanh Nhã, cướp bạn bè của cô ấy, bước kế tiếp là gì, có phải muốn cướp luôn tôi không?”
Nói rồi lộ vẻ ghê tởm:
“Tôi nói cho cậu biết, đừng mơ! Suốt đời này tôi không rời bỏ Thanh Nhã!”
Tôi cũng nhìn cậu ta với vẻ chán ngán:
“Ai muốn phá hai người chứ? Tôi thấy hai cậu rất xứng đôi, cứ thế khóa lại đi.”
Thật tình, tôi chẳng định làm gì họ, nhưng biến cố xảy ra.
Mỗi năm lớp tôi đều tổ chức một chuyến du lịch ngắn ngày vào mùa thu. Lần này lớp trưởng liên hệ được một khu nghỉ dưỡng, bao quanh là rừng phong lá đỏ, cảnh đẹp vô cùng. Ở sảnh khu khách sạn còn nuôi vài chú sóc. Thanh Nhã xưa nay thích động vật nhỏ, bèn kéo Cảnh Xuyên lên núi nhặt quả thông. Khi về, hai người bỗng dưng “chiến tranh lạnh”, chẳng buồn nói với nhau câu nào.
Tò mò, tôi ghé sang hỏi Kỷ Khang:
“Này, cậu cũng lên núi lúc nãy, họ gây nhau gì thế?”
Ai ngờ Kỷ Khang tỏ ra bực bội, đẩy tôi ra:
“Sao cậu phải xáp lại gần thế, chúng ta thân thiết gì à?”
Giọng cậu ta to, thái độ cực kỳ khó chịu, khiến mọi người xung quanh đều ngoái nhìn. Kỷ Khang lạnh lùng liếc tôi một cái, rồi bước tới chỗ Thanh Nhã:
“Thanh Nhã, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Nói xong liền kéo cô ấy đi.
18
Kể từ hôm đó, Kỷ Khang như biến thành người khác, ra sức săn đón Thanh Nhã, còn công khai nói sẽ theo đuổi cậu ta. Dĩ nhiên Trần Cảnh Xuyên không cam lòng, nhưng gia thế nhà họ Kỷ quá lớn, cậu ta chẳng làm gì nổi.
Nhờ Kỷ Khang, quanh Thanh Nhã lại quây thành một đám bạn nịnh hót. Cậu ta nhanh chóng đắc ý như trước, còn dẫn Kỷ Khang về nhà tôi ăn cơm vài lần, bố mẹ tôi đều rất ưng cậu ta.
Hôm nay là sinh nhật tôi, cũng là sinh nhật của Thanh Nhã. Nhà tôi bao nguyên một khách sạn, tổ chức tiệc rất linh đình. Ban đầu ý muốn nhân dịp này ra mắt tôi với họ hàng, bạn bè. Ai ngờ gia đình họ Kỷ xuất hiện, lập tức làm Thanh Nhã “chiếm spotlight” hoàn toàn.
Tôi ngồi một góc ăn bánh, nhìn mọi người vây quanh Thanh Nhã, bố tôi cũng vui sướng hả hê, mặt mày rạng rỡ.
Thanh Nhã bước đến bên tôi, đưa ly rượu:
“Hoa Vũ Linh, gà rừng vẫn là gà rừng thôi, bay lên cành cũng chẳng hóa phượng hoàng.”
“Cậu chẳng phải mê Trần Cảnh Xuyên lắm ư? Nhường cho cậu đấy. Kỷ Khang ngon gấp trăm lần, mà cậu ta đời nào liếc cậu đâu.”
Tôi câm nín. Cậu ta đang tự tưởng tượng lung tung thì phải. Tôi đến đây để học, đàn ông không nằm trong phạm vi hứng thú của tôi.
Thanh Nhã vừa đi khuất, một lát sau, Kỷ Khang lại đến. Cậu ta lôi tôi vào một góc, gương mặt nhăn nhó khổ sở:
“Hoa Vũ Linh, cứu tôi với! Tôi biết cậu có cách mà.”
Tôi hơi ngạc nhiên. Đúng là thiên phú “cổ thể”: Kỷ Khang có thể dùng ý chí kìm tạm con trùng trong người.
Phải, Kỷ Khang đã dính cổ. Có người hạ “tình cổ” lên Thanh Nhã và Cảnh Xuyên. Hôm lên núi chẳng rõ chuyện gì xảy ra, con trùng từ người Cảnh Xuyên lại chui sang cơ thể Kỷ Khang. Thiên phú “cổ thể” vốn rất hút trùng, còn cậu ta nào có “cổ gốc” mạnh như tôi, thế nên dễ bị chúng xâm nhập.
“Tôi phải giúp cậu vì lý do gì? Cậu có thể cho tôi được gì nào?”
Tôi giơ tay, xoa ngón cái vào ngón trỏ, rồi giơ một ngón ý “1”. Đã là công tử nhà giàu, đưa tôi một vạn chắc không khó.
Kỷ Khang lập tức nắm tay tôi, gật đầu lia lịa:
“Được, mười triệu.”
Tôi giật thót, nắm chặt tay cậu ấy:
“Còn chờ gì nữa, tôi xử lý ngay!”