Tôi bảo Kỷ Khang dẫn Thanh Nhã lên một căn phòng trên lầu. Vừa đóng cửa, mặt Thanh Nhã đỏ bừng:
“Liệu có vội quá không?”
Tôi từ sau tấm rèm bước ra, lắc đầu:
“Muộn là không kịp đâu. Số tiền lớn vậy, ai biết chuyển khoản mất bao lâu.”
Nói rồi tôi lấy dây trói chặt Thanh Nhã lại. Kỷ Khang gãi đầu:
“Sau đó làm gì nữa?”
Thanh Nhã thét lên:
“Hoa Vũ Linh, cậu muốn làm gì hả? Phải hãm hại tôi đến mức nào cậu mới vui? Cậu là đồ ác quỷ, đồ ma quỷ!”
Cậu ta rủa loạn xạ. Tôi cũng muốn bịt miệng, nhưng chưa phải lúc.
Tôi rạch đầu ngón tay bằng dao, bôi máu lên trán Kỷ Khang, rồi ấn đầu ngón tay lên môi cậu ta. Miệng tôi lầm rầm đọc chú, vẻ rất thành khẩn. Kỷ Khang đờ đẫn nhìn, hơi thở gấp gáp, nuốt khan mấy cái, yết hầu chuyển động:
“Hoa Vũ Linh, tôi… tôi… ọe—”
Cậu ta ôm cổ, hoảng sợ quay đi muốn nôn. Tôi vội bịt miệng, một lúc sau, con trùng trắng phau, béo múp chui ra khỏi miệng Kỷ Khang, bò vào lòng bàn tay tôi.
Tôi lặp lại cách đó với Thanh Nhã, lôi ra con trùng trong người cậu ta. Hai con trùng quằn quại, quấn lấy nhau trên tay tôi, rồi tan thành mủ, thấm vào da tay, biến mất không dấu vết.
Kỷ Khang và Thanh Nhã đều sững sờ. Tôi tiến đến bên cậu ta, bóp cằm:
“Khai ra, ai giúp cậu hạ tình cổ?”
Thanh Nhã lắc đầu điên cuồng:
“Tôi không biết cậu nói gì… tôi không biết!”
Tôi búng tay một cái, “Mao Mao” chui ra từ ống tay áo, bò lên mu bàn tay tôi, giơ hai chân trước hướng về phía Thanh Nhã. Thấy con nhện đen to tướng, cậu ta hoảng loạn, òa khóc khai tuốt:
Cậu ta nói sau vườn nhà có một cây táo “thần kỳ”. Mỗi lần cậu ta khấn vái, mong điều gì thì cây ấy đều cho cậu ta toại nguyện.
Kỷ Khang kinh ngạc:
“Hoa Vũ Linh, cái đó là… yêu quái cây chắc?”
Tôi trừng mắt lườm:
“Cậu có biết lý thuyết khoa học là gì không? Đào đâu ra yêu quái cây chứ?”
Kỷ Khang: “…!”
20
Chúng tôi xuống lại sảnh tiệc. Bố Kỷ Khang đang rì rầm gì đó với bố tôi, cả hai bưng rượu bước lên sân khấu, cười tươi rói:
“Hôm nay là sinh nhật Thanh Nhã, cũng là ngày đặc biệt. Thanh Nhã là cô gái rất tuyệt vời. Tôi xin trân trọng tuyên bố—”
Kỷ Khang hít một hơi, đột ngột phóng từ cầu thang xoắn xuống như Người Nhện, nhảy liền mấy bậc, cướp micro khỏi tay bố mình:
“Tôi tuyên bố, tôi và Hoa Vũ Linh sẽ đính hôn!”
Tôi: “Hả?”
Kỷ Khang liếc tôi, rồi cầm micro nói linh tinh một tràng, ý là chúng tôi vốn là bạn học kiêm người yêu, gia cảnh xứng đôi vừa lứa, trời sinh một cặp. Dưới khán phòng, tiếng vỗ tay ầm ĩ. Kỷ Khang lôi bố cậu xuống sân khấu, ghé tai giải thích nhanh gọn, xong chạy về phía tôi:
“Hoa Vũ Linh, trước đó tớ ngu muội ép bố phải kết thông gia với nhà cậu, người lớn hai bên đều ưng cả. Không còn cách nào khác, cậu giúp tớ đóng kịch một thời gian để qua ải được không?”
Tôi đang định mở miệng thì Kỷ Khang đột nhiên giữ lấy vai tôi:
“Tớ sẽ trả thêm tiền.”
Tôi lập tức cười tươi:
“Ừm, được thôi, bạn bè mà, giúp một tay cũng là lẽ thường.”