Vẻ mặt Thanh Nhã méo mó, đôi mắt gần như phát điên, cô ta vén váy chạy ra khỏi sảnh. Tôi biết cô ta đang về nhà tìm cây táo ấy. Chắc Thanh Nhã đã dốc hết can đảm, xem đây là hy vọng cuối cùng.
Tôi đuổi theo. Đúng lúc anh trai và chị dâu tôi đang ở cửa, dường như cãi nhau chuyện gì, trông cả hai đều không vui. Thấy tôi xông ra, chị dâu mắt đỏ hoe, tiến lại hỏi:
“Có chuyện gì thế em?”
“Có chút việc gấp, em phải về nhà ngay.”
Chị dâu gật đầu:
“Chị cũng không muốn ở lại đây. Để chị đưa em về.”
“Cố Uyển…,” anh tôi thở dài. “Đi thôi, để anh chở hai người về.”
21
Anh tôi lái xe, tôi và chị dâu ngồi ghế sau. Cuối cùng chị dâu không chịu nổi nữa, đột nhiên ôm mặt khóc nức nở.
Anh trai khẽ cười chua chát, giải thích với tôi:
“Vũ Linh, lần này bọn anh lại không giữ được đứa bé.”
Chị dâu bỗng khựng lại, vùi mặt xuống gối mà nức nở, mắt anh tôi cũng đỏ hoe.
Họ cưới nhau sáu năm, chị dâu nay đã ba mươi ba, tổng cộng sảy thai bốn lần. Lần này hai người chưa dám hé lộ chuyện mang thai, lén đi viện khám, thế nhưng vừa tròn ba tháng, đứa bé lại không giữ được.
Tôi sững người. Ban đầu, tôi nghi chị dâu mới là kẻ hạ cổ, nhưng xem ra chị ấy hoàn toàn là nạn nhân.
Muốn biết rốt cuộc chị dâu trúng cổ gì, phải dẫn trùng ra mới rõ.
Tôi nắm tay chị:
“Chị dâu, có kẻ đang hãm hại chị. Em sẽ giúp chị tóm cổ tên đó.”
Chị dâu ngẩng lên, đôi mắt hoe đỏ mờ lệ, rõ ràng không hiểu tôi nói gì. Tôi cũng chẳng vội giải thích.
Về đến nhà, tôi dẫn hai người vào thẳng mảnh sân sau. Quả nhiên, Thanh Nhã đang đứng dưới gốc cây táo, chắp tay lẩm bẩm khấn vái.
Ở gần đó, cô Châu bưng bát yến sào, gọi Thanh Nhã lại ăn. Góc bên kia, có người làm vườn đang nhổ cỏ, thêm một cô khác đang quét lá. Cả ba đều đáng nghi.
“Thanh Nhã, để tớ đoán xem cậu ước gì— ước tớ biến mất? Ước Kỷ Khang lại yêu cậu?”
Tôi vừa bước đến, vừa nói:
“Thật diệu kỳ phải không? Thế gian có ‘cây ước nguyện’ thật sao? Cậu mong Trần Cảnh Xuyên thích mình thì cậu ta nghe lời răm rắp; cậu muốn Kỷ Khang yêu cậu thì cậu ta bám cậu không rời; cậu muốn chị dâu sảy thai, chị ấy liền mất con bốn lần liên tiếp?”
“Vũ Linh, em đang nói bậy gì thế!”
Anh trai xanh mặt, chị dâu bám chặt tay anh, vẻ đầy hoảng hốt.
Thanh Nhã cười khẩy:
“Hoa Vũ Linh, có phải cậu bị điên rồi không? Tôi nghe chẳng hiểu gì hết!”
“Không hiểu cũng không sao, cứ mở to mắt mà xem.”
Tôi giơ một tay, bấm thủ quyết:
“Bất kể ai dám hạ loại cổ độc ác này, kẻ đó nhất định phải trả giá.”