Thánh Nữ Trở Về

Chương 18



Cô Châu đúng là cực đoan, song công bằng mà nói, suốt ngần ấy năm bà ta quả thật dốc lòng vì Thanh Nhã. Thấy cảnh cô ta vong ơn bội nghĩa, mẹ tôi bất giác thấy lạnh lùng:

“Bà thương con mình, còn những người bà hại cũng có gia đình, có con cái đấy. Các người tráo mất con gái tôi còn chưa đủ, lại bán nó lên núi. Tội ác tày trời!”

Mẹ trừng mắt lườm cô Châu. Bà ta vừa khóc vừa bị cảnh sát đưa đi. Lúc này Thanh Nhã hoảng hốt, thấy bố phớt lờ, lại quỳ gối cầu xin mẹ tôi.

Mẹ rốt cuộc vẫn mềm lòng:

“Thanh Nhã, con đủ tuổi rồi. Nhà họ Giang nuôi con bấy nhiêu năm, cũng hết tình hết nghĩa. Về sau con tự lo đi. Nhiều năm qua ba mẹ cho con bao nhiêu tiền tiêu vặt, đủ để con sống nốt phần đời còn lại.”

Cả nhà đuổi Thanh Nhã ra ngoài. Thấy vẻ căm hận và bất mãn của cô ta, tôi biết chắc cô ta sẽ không cam chịu. Nhưng vẫn còn một người khác cũng không định dừng tay.

Qua một thời gian, chị dâu báo tin:

“Thanh Nhã bỏ học rồi. Nghe đâu cô ta tìm người học cổ, muốn trả thù. Em thử đoán xem cô ta tìm ai?”

Chị cười khẩy với vẻ đắc ý:

“Đúng là ngốc. Không ngờ bao năm qua mình lại bị loại người này hành hạ.”

25

Tôi tạm mặc kệ Thanh Nhã. Bởi lúc này, tôi đang bị một kẻ khác bám riết: Kỷ Khang chặn đường tôi:

“Hoa Vũ Linh, cậu không định suy nghĩ thêm chút nào à?

Tôi lắc đầu:

“Hiện tại trong mắt tôi chỉ có chuyện học. Tôi chưa hứng thú với đàn ông.”

Nhờ sự giúp đỡ của gia đình, tôi được chuyển sang chuyên ngành Cổ văn. Tôi đang giữ cuốn bí kíp gia truyền về các đời Thánh nữ Miêu Cương, nhưng lại chưa đọc được hết, cũng vì thế tôi phải xuất sơn đi học đại học.

Kỷ Khang cười hì hì bám theo:

“Giờ tôi cũng chẳng mù tịt về cổ nữa đâu. Tôi tìm hiểu rồi, nghe nói tớ thuộc dạng ‘thiên sinh cổ thể’ hiếm lắm đấy.”

Cậu ta chặn trước mặt tôi, nắng chiếu lên mái tóc, ánh vàng như phủ một lớp hào quang:

“Cậu nói xem, nếu hai đứa mình sinh con, nó cũng mang thiên phú cổ thể, biết đâu còn vượt trội hơn cả cậu?”

Tôi sững chân. Nói trúng tim đen, tôi lại hơi dao động. Nhưng tôi thản nhiên liếc cậu:

“Còn sớm mà, tính sau đi.”

Kỷ Khang bỗng mỉm cười, mắt cong cong, ánh nhìn lấp lánh:

“Được. Tôi sẽ chờ.”

Tôi vòng qua cậu, bước tiếp về phía trước. Trời hôm ấy thật đẹp, gió ấm phả vào mặt.

Ánh mặt trời… và Kỷ Khang… đều rất tuyệt.

( Hết )