Thánh Nữ Trở Về

Chương 4



Cả lớp rối tung rối mù, thì ở hàng ghế cuối, có một nam sinh vốn đang gục đầu ngủ. Cậu ta đứng dậy, gõ gõ xuống mặt bàn. Âm thanh không lớn, thế mà cả phòng học đột nhiên im bặt một cách kỳ lạ, đến Chu Vi đang gào rú cũng phải bịt miệng.

“Ai ồn ào vậy?”

Một tay cậu đút túi quần, uể oải ngẩng đầu lên, hàng lông mày sắc như dao, trông lạnh lùng đến lạ.

Mọi người đồng loạt chỉ về phía tôi, Thanh Nhã lí nhí:

“Kỷ Khang, xin lỗi nhé. Hôm nay là ngày đầu chị tớ đến lớp, chị ấy không cố ý quấy rầy cậu đâu.”

Kỷ Khang nhướn mày, sải bước dài đi về phía tôi. Cậu ta đứng trước mặt, cao hơn tôi cả một cái đầu, nhìn xuống đầy áp lực:

“Tôi đếm đến ba, tự biến đi.”

“Một—”

Mọi người đều hả hê nhìn tôi, tình hình không mấy khả quan.

Bản năng mách bảo tôi rằng người này không dễ động vào. Hôm đầu tiên đến lớp, có lẽ tôi nên nể mặt cậu ta một chút.

Thế nên, không thể để cậu ta đếm đến “ba”. Có vậy tôi mới có thể tiếp tục ở lại học.

Nghĩ là làm, tôi nhanh tay vỗ nhẹ vào cánh tay Kỷ Khang.

Kỷ Khang: “Hai— A ba a ba…”

Cậu ta hoảng hốt đưa tay ôm cổ:

“A ba a ba!”

Cả lớp ngơ ngác, Kỷ Khang thì sững sờ nhìn tôi, không tin nổi:

“A ba a ba!”

Mọi người vẫn ngơ ngác. Kỷ Khang kịp nhận ra điều bất thường, hít mạnh một hơi, bịt cổ họng rồi chạy biến ra ngoài.

“Lạ thật, Kỷ Khang lại để cậu ta yên à?”

“Chắc thấy cậu ta xinh?”

“Xinh cái gì mà xinh, con nhà quê thì đẹp ở đâu ra?”

Chu Vi xen ngang với vẻ đầy bất bình. Cậu ta đã lôi được con chuột ra, mấy nam sinh khác cũng đuổi nốt lũ chuột đi, nên Chu Vi lấy lại phong độ ban đầu, vênh mặt đến trước tôi:

“Đồ nhà quê, đừng tưởng bở. Trong số đám con gái ở trường, Kỷ Khang chỉ đối xử khác với mỗi Giang Thanh Nhã thôi.”

Mặt Thanh Nhã lập tức đỏ rần, cậu ta len lén liếc sang Trần Cảnh Xuyên, ánh mắt lại toát ra vẻ đắc ý không giấu nổi:

“Thôi đừng nói bậy nữa Chu Vi, tớ không nhận lời Kỷ Khang đâu.”

Vẻ mặt Cảnh Xuyên đầy tự hào, khoác tay lên vai Thanh Nhã:

“Không sao đâu Thanh Nhã, em được Kỷ Khang thích chứng tỏ em rất xuất sắc, anh cũng tin vào tình cảm của chúng ta.”

Chu Vi toan nói gì đó thì chuông vào học reo, thầy giáo bước vào, mọi người vội ai về chỗ nấy.

6

Tôi theo Thanh Nhã học khoa Thương mại. Mấy môn học toàn những thứ như kinh tế học hay quản lý doanh nghiệp, nghe cứ mơ mơ hồ hồ, tôi chẳng hiểu mô tê gì. Học xong một tiết, tôi quyết định đi chuyển ngành.

Hết giờ, tôi xuống văn phòng giáo vụ, nhưng đang đi nửa đường thì bị Kỷ Khang chặn lại:

“Này, cậu vừa giở trò gì với tôi vậy?”