Thánh Nữ Trở Về

Chương 5



Kỷ Khang đã nói được bình thường. Ban nãy tôi đã hạ “đồng thanh cổ” lên người cậu ta – loại cổ trùng nhỏ bằng con muỗi, lớp vỏ đen bóng, kêu “a ba a ba”. Tôi giấu nó trong tay áo, lúc vỗ lên cánh tay Kỷ Khang thì trùng cắn cậu ta một phát. Thế là suốt một tiếng sau, cậu ta chỉ có thể kêu như con cổ trùng đó.

“Tôi có làm gì đâu.”

Tôi giả vờ ngây ngô. Kỷ Khang hừ mũi cười khẩy, nheo cặp mắt sâu thẳm lại:

“Cậu lừa được người khác chứ không qua mặt được tôi. Tôi cảm nhận được trên người cậu có cùng loại ‘khí’ như Giang Thanh Nhã.”

Cậu ta cau mày, vẻ mặt lộ rõ nét khó chịu, rồi lại thoáng chút hoang mang:

“Nhưng cậu cho tôi cảm giác khác. Thanh Nhã thì như vũng bùn rữa, cứ đến gần cậu ta là tôi thấy khó chịu. Còn cậu, mùi hương lại rất dễ chịu, như ánh mặt trời ấm áp ấy.”

Tôi sửng sốt thực sự. Kỷ Khang cảm nhận được cổ trùng ư!

Đó là thể chất trời sinh với cổ, nghe đồn hiếm lắm. Vùng Miêu Cương đã chờ suốt hai trăm năm mới xuất hiện một người có thể chất bẩm sinh thích ứng với trùng, chính là tôi – truyền nhân Ma Thần, hy vọng của cả trại Long Lĩnh, Thánh nữ Vạn Độc Cốc Vũ Linh.

Mười tám năm trước, bà ngoại ra chợ, vừa nhìn đã thấy tôi. Lúc đó tôi còn quấn tã, bị một cặp vợ chồng đặt tùy tiện dưới đất. Bà bảo khi ấy trên tay tôi đầy rết, tôi lại vung tay cười khoái chí. Vừa thấy, bà đã vui mừng đến mức quỳ sụp xuống khóc òa, đem toàn bộ số tiền tích góp ra chuộc tôi từ cặp vợ chồng ấy.

Giờ tôi tùy tiện chọn đại một trường đại học, ai dè đụng ngay bạn học cũng có thể chất bẩm sinh với cổ trùng. Từ khi nào cổ thể trời sinh lại rẻ rúng thế này?

7

“Tôi tên Hoa Vũ Linh.”

Tôi đưa tay về phía Kỷ Khang, cố tình đánh lạc hướng:

“Cậu biết phòng giáo vụ ở đâu không? Tôi định qua đó làm thủ tục chuyển ngành.”

Đúng như dự đoán, Kỷ Khang nhíu mày:

“Mới học một ngày mà đã đòi chuyển ngành? Không dễ thế đâu.”

“Cơ mà, nếu cậu giải thích cho tôi chuyện vừa rồi, tôi sẽ giúp cậu chuyển ngành.”

Hừ, cậu chỉ là một sinh viên, làm gì to tát thế. Tôi đương nhiên chẳng tin, bèn tự mình tìm hiểu ở phòng giáo vụ. Cuối cùng, tôi tiu nghỉu quay ra.

Thầy giáo ở phòng giáo vụ bảo, phải lọt top mười trong kỳ thi cuối kỳ của lớp thì mới được nộp đơn chuyển ngành. Kỷ Khang vẫn bám theo, thấy bộ dạng sầu não của tôi liền hả hê:

“Thương vụ này hời mà, cậu không cân nhắc à?”

Tôi mặc kệ, quay lưng đi thẳng đến căn-tin. Căn-tin Đại học Giang lớn lắm, đồ ăn bạt ngàn, nhiều món tôi chưa từng thấy bao giờ.

Tôi đứng ngơ ngác trước quầy, gãi đầu, chưa biết nên chọn gì thì lại gặp Chu Vi và Thanh Nhã. Thanh Nhã không biết đã thì thào gì đó mà mặt Chu Vi lộ rõ vẻ ngạc nhiên, sau đó hí hửng bước tới trước:

“Thật thế à?”

Rồi cậu ta chỉ mấy đĩa thức ăn đủ màu sắc:

“Cô ơi, cháu lấy món này, với con sâu to kia nữa.”