Vừa hay, toàn mấy món tôi cũng muốn ăn. Tôi vội tiếp lời, bảo tôi cũng muốn phần “sâu to”.
“Ha ha ha ha—”
Chu Vi cười sằng sặc, vỗ tay rầm rầm, cười nghiêng ngả:
“Hoa Vũ Linh, cậu là đồ quê mùa từ xó nào mà đến hả, đến hải sâm còn không biết.”
Cậu ta đứng bên tôi, chỉ tay vào mặt tôi rồi la lên cho cả căn-tin nghe:
“Trời ạ, cậu ta chẳng biết bào ngư, cũng chẳng biết hải sâm, lại còn gọi hải sâm là sâu to. Sao trên đời có người thiếu hiểu biết đến thế?”
Mọi người trong căn-tin ồ lên cười, chỉ trỏ như thể tôi là hề vậy.
8
Kỷ Khang cũng đứng đó, nhìn tôi đầy kinh ngạc:
“Không đùa chứ, cả món này cậu cũng chưa thấy bao giờ à? Thế cậu thường ăn gì?”
Tiếng cười càng to hơn. Giữa bao ánh mắt chế giễu, tôi vẫn bình thản gật đầu:
“Hồi nhỏ tôi bị người giúp việc nhà mình – cũng chính là bà ngoại của Thanh Nhã – đem bán cho bọn buôn người. Tôi lớn lên trong núi ở Miêu Cương, chẳng có mấy thứ này. Mỗi ngày tôi chỉ được ăn khoai, một tuần may ra mới được hai bữa cơm trắng.”
Mặt Kỷ Khang lập tức nóng bừng:
“Không thể nào, cậu không ăn thịt à?”
“Thịt ư? Côn trùng tính không? Mùa hè có thể bắt ve sầu nướng, còn có cả châu chấu. Nhiều nhất là rết, rắn, nhện, ếch độc... Kể nữa sợ dọa mấy người thôi.”
Sắc mặt mọi người thay đổi, từ cười cợt chuyển sang bối rối, thương hại, rồi đồng cảm.
Trong lòng Kỷ Khang có lẽ đang gào thét: “Tôi vừa nói cái gì thế này, chết tiệt thật!”
Cuối cùng cũng có người lẩm bẩm:
“Tội cậu ấy quá, nhà giàu thế mà phải chịu cảnh khổ cực như vậy. Giang Thanh Nhã cướp mất cuộc đời của cậu ấy, còn rủ người khác cười nhạo cậu ấy nữa.”
Thanh Nhã khóc sướt mướt, nước mắt lưng tròng, lớn giọng chất vấn tôi:
“Vũ Linh, sao cậu lại vu oan cho tôi? Bà tôi chỉ sơ suất không trông nom cậu cẩn thận, bà ném cậu cho bọn buôn người khi nào chứ?”
Tôi chưa kịp đáp, Chu Vi đã ngạc nhiên quay sang Thanh Nhã:
“Thanh Nhã, bà cậu thật sự là người giúp việc nhà cậu ấy à? Không phải cậu bảo hai người bị bế nhầm ở bệnh viện sao? Rốt cuộc chuyện nào mới đúng?”
Thanh Nhã nhất thời á khẩu, ấp úng mãi, rồi che mặt chạy ra khỏi căn-tin.
Chu Vi bối rối giây lát, kéo theo vài nữ sinh khác đuổi theo. Bọn họ vừa đi, xung quanh lại càng nhao nhao to nhỏ. Có bạn tốt bụng đem phần ăn của mình cho tôi:
“Bạn Hoa, bạn ăn đi, mình trả tiền rồi.”
Kỷ Khang chặn lại, trừng mắt, người kia liền rút êm. Cậu ta gọi nguyên một bàn đầy đồ ăn, lôi tôi ngồi xuống ghế bên cạnh:
“Xin lỗi nhé, Vũ Linh. Tôi không nên nói thế. Tôi đâu biết thân thế của cậu … thê thảm vậy.”
Thê thảm ư? Tôi chẳng thấy thế chút nào.
Tôi có đủ bản lĩnh để giành được những thứ mình muốn, chẳng có gì khổ sở hết.
9
Buổi tối về nhà, tôi định bàn chuyện chuyển ngành với bố mẹ, ai dè trong nhà bầu không khí cực kỳ căng thẳng. Bố mẹ ngồi trên sofa, vẻ mặt lạnh tanh, như vừa cãi nhau xong, ai cũng khó đăm đăm.
Cô Châu đứng bên lau bàn, thấy tôi về bèn cất giọng the thé:
“Vũ Linh về rồi.”
Bố tôi liền bật dậy, hầm hầm tiến lại. Mẹ cũng theo sát, giữ lấy cánh tay ông:
“Ông Giang, bình tĩnh nói chuyện.”