“Hoa Vũ Linh! Hôm nay con làm cái gì ở trường thế hả? Thanh Nhã khóc lóc chạy về, về đến nhà là sốt luôn. Nó gọi con một tiếng chị, con nỡ bắt nạt nó? Bao nhiêu lần bố nói rồi, chuyện ngày xưa không dính dáng gì đến nó cả, sao con không chịu hiểu?”
Tôi bình tĩnh liếc bố:
“Nó nói với bố thế nào? Trên TV, quan tòa xử tội phạm còn phải nghe đủ lời khai rồi mới phán. Bố dựa vào đâu khẳng định là con bắt nạt nó?”
Bố càng giận, giơ tay như định đánh, nhưng ngập ngừng một lúc rồi đập mạnh xuống bàn:
“Miệng mồm lanh lợi! Bố hỏi con, có phải con bảo trước mặt mọi người rằng bà ngoại Thanh Nhã là người giúp việc của nhà mình không? Thanh Nhã nó trọng sĩ diện nhất, con nói thế—”
Tôi quay sang nhìn cô Châu:
“Bố ạ, câu này thì con không đồng ý. Giúp việc thì sao, làm giúp việc là thấp kém chắc? Ai cũng lao động để kiếm sống, bố dựa vào đâu mà coi thường nghề giúp việc!”
Bố: “…” Ông nhìn sang cô Châu với vẻ lúng túng:
“Chị Châu, tôi không có ý đó đâu.”
Cô Châu vẫn cúi gằm lau dọn. Mẹ tôi nhân cơ hội kéo tay tôi, bảo lên lầu thăm Thanh Nhã:
“Vũ Linh, mẹ biết con có khúc mắc trong lòng. Nhưng lâu dần, con sẽ thấy Thanh Nhã là đứa rất đáng yêu và tốt bụng. Mẹ mong hai đứa con có thể đối xử với nhau như chị em. Được không?”
Tôi gật đầu, rồi bước lên tầng xem Thanh Nhã.
Nói dối ốm đến vậy thì cho ốm thật một trận luôn, như thế mới càng trông tội nghiệp.
Ai ngờ, vừa bước vào phòng Thanh Nhã, tôi đã thấy một con trùng đen nhánh lao thẳng về phía mình.
10
Con trùng đó to cỡ con ruồi, mình xanh rì, có đôi râu dài, bụng phình ra. Vừa nhìn cứ ngỡ là ấu trùng của loài ruồi xanh lai với ong mật. Đây là loại “hồng đậu cổ” cấp thấp nhất. Một khi bị nó cắn, khắp người sẽ nổi đầy mụn mủ, trông như thủy đậu nhưng các mụn đó sẽ lở loét để lại sẹo, dễ dàng hủy hoại dung mạo một người.
Tôi ngoảnh đầu sang nhìn Giang Thanh Nhã. Cậu ta ngồi trên giường, một tay ôm búp bê, ánh mắt đầy hận thù nhìn tôi.
Tôi khẽ cười, làm như không thấy con cổ trùng kia, rồi ngồi xuống bên mép giường.
Thanh Nhã lập tức bĩu môi, vẻ ghét bỏ:
“Sao thế, cậu đến xem tôi thảm hại à? Hoa Vũ Linh, cậu là đồ độc ác, phải hủy hoại mọi thứ tôi đang có thì cậu mới vừa lòng à?”
Ha, đúng là trắng trợn vu khống. Tôi chẳng nói gì, chỉ chờ con trùng đốt, nôn nóng muốn xem màn phản phệ sẽ xảy ra thế nào với Thanh Nhã.
Quả nhiên, con “hồng đậu cổ” bay vòng quanh tôi một vòng, rồi lao mạnh về phía cánh tay đang để hở, cắn một phát.
Một giây sau, con trùng cứng đờ, rơi khỏi tay tôi xuống giường Thanh Nhã, rồi nhanh chóng tan thành một vũng tro xám.
Là Thánh nữ Miêu Cương, trong người tôi có “Kim Tằm Cổ” – vua của vạn trùng. Ai muốn hạ cổ tôi đều bị phản phệ. Ấy vậy mà lạ thay, Thanh Nhã lại không sao.
Cô ta trợn mắt nhìn đám tro trên giường, hét toáng lên:
“Hoa Vũ Linh, bẩn chết đi được, kinh tởm quá, cút ngay!”