“Tôi lớn lên ở nhà họ Giang, cậu có biết tôi phải cố gắng đến mức nào để xứng đáng thân phận tiểu thư nhà này không? Tôi học cầm kỳ thi họa, học nghi thức, học đàn piano, tôi tốn bao nhiêu thời gian công sức chỉ để được mọi người chấp nhận.”
“Dựa vào đâu mà cậu – một con nhà quê từ xó núi chui ra, chẳng làm gì cả, lại dễ dàng giành được tình thương của bố mẹ? Dựa vào đâu chứ?”
Tôi đáp:
“Dựa vào việc tôi là con ruột?”
Thanh Nhã sững sờ một giây, rồi lại hét lên:
“Con ruột thì sao? Có máu mủ thì có quyền đạp đổ hơn chục năm nỗ lực của tôi à? Tất cả những gì của nhà họ Giang là của tôi, kể cả Cảnh Xuyên cũng là của tôi. Anh ấy sẽ không bao giờ ngó tới loại quê mùa như cô!”
Vừa khóc, Thanh Nhã vừa ném gối xuống đất. Tôi chẳng rảnh xem cô ta phát rồ, bèn quay lưng rời đi.
Còn có kẻ khác trong nhà họ Giang biết hạ cổ trùng. Tôi nhất định phải tìm ra người này.
11
Về lại phòng, tôi lấy mấy con cổ trùng mình đang nuôi, nhét vào ống tay áo rồi đi xuống lầu.
Bố mẹ đang trò chuyện ở phòng khách. Đám trùng bay vòng quanh hai người một lúc, nhưng không phát hiện có cổ nào cả.
Chậc, hóa ra bố tôi vốn ngốc là do bản chất, chứ chẳng phải vì trúng cổ. Cũng hơi khó tin đấy.
“Mẹ ơi, cô Châu đâu rồi ạ?”
Nhà tôi có hai cô phụ trách dọn dẹp và hai cô chuyên nấu ăn. Cô Châu là người nấu hợp khẩu vị Thanh Nhã nhất, bình thường cô ấy hay ở nhà, nhưng hôm nay tôi lại không thấy bóng dáng trong bếp.
Mẹ đáp:
“À, cô ấy vừa xin nghỉ. À mà Vũ Linh này, tối nay anh con về. Mẹ muốn vào bếp làm món tôm hùm mà nó thích nhất, con giúp mẹ chút nhé?”
Mẹ kéo tay tôi vào bếp, ân cần nói:
“Vũ Linh, con phải hòa thuận với Thanh Nhã nhé. Mẹ biết cả hai đứa đều ngoan hiền.”
“Con không biết đấy thôi, Thanh Nhã thật sự rất nhân hậu. Hồi bé, thỏ con hay cá vàng của nó chết, nó khóc cả ngày, còn làm đám tang cho chúng. Ra ngoài đường thấy mèo chó hoang, nó cũng mang về nuôi. Vũ Linh, con có thích động vật không?”
Tôi gật đầu:
“Dạ thích ạ, thịt thỏ nướng lên thơm phức luôn.”
Mẹ: “…”
Mẹ nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, xen lẫn chút chán ghét và giằng co, cuối cùng vẫn thở dài, xoa đầu tôi:
“Vũ Linh à, thỏ con đáng yêu thế, làm sao ăn nó được. Con hiểu chưa?”
Tôi ngước lên, trông rất ngây thơ:
“Không ăn thịt thỏ thì ăn côn trùng được không ạ?”
Mẹ nhăn mặt: