Thanh Tâm Đạo – Đại Sư Tỷ Không Cần Tình Thâm

Chương 1: 1



Thanh Tâm Đạo tọa lạc trên đỉnh Thanh Vân, quanh năm mây mù bao phủ, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Nơi đây nổi tiếng với những đệ tử thanh tâm quả dục, kiếm pháp tinh diệu, luôn lấy việc trừ gian diệt ác làm trọng. Mười năm qua, danh tiếng của Thanh Tâm Đạo vang dội khắp giới tu chân, công lao lớn nhất thuộc về đại sư tỷ Tô Thanh.

Năm ấy, Tô Thanh mới mười tuổi, là cô nhi được chưởng môn Mục Vân tìm thấy trong một trận chiến với yêu thú. Thấy nàng tư chất hơn người, lại mang trong mình căn cốt băng hệ hiếm có, Mục Vân quyết định thu nhận, dốc lòng bồi dưỡng. Tô Thanh không phụ sự kỳ vọng, ngày đêm khổ luyện, trở thành niềm tự hào của cả Thanh Tâm Đạo. Kiếm pháp của nàng nhanh như chớp giật, tâm tính lại lạnh lùng như băng tuyết, được người đời xưng tụng là "Ngọc Kiếm Băng Tâm".

Hôm nay, Thanh Tâm Đạo nghênh đón một đệ tử mới.

Tại đại điện, Mục Vân ngồi trên cao, bên dưới là hàng đệ tử chỉnh tề. Không khí trang nghiêm bỗng chốc trở nên xôn xao khi một bóng dáng nhỏ nhắn, yếu ớt được đưa vào. Đó là một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi, dung mạo thanh tú, đôi mắt to tròn ngấn lệ, làn da trắng nõn như ngọc. Nàng mặc một bộ váy áo vải thô, lộ rõ vẻ nghèo khó, đáng thương.

"Đây là Lâm Y Y, từ nay về sau sẽ là sư muội của các con." Mục Vân ôn tồn giới thiệu, ánh mắt tràn đầy yêu thương. "Y Y vốn là con gái của một gia đình thợ săn. Cha mẹ mất sớm, một mình bơ vơ không nơi nương tựa. Ta thấy con bé có chút căn duyên, nên quyết định thu nhận."

Lâm Y Y nghe vậy, vội vàng quỳ xuống, giọng nói nghẹn ngào: "Đệ tử Lâm Y Y xin ra mắt sư phụ, các vị sư huynh sư tỷ. Đệ tử nhất định sẽ nghe lời, chăm chỉ tu luyện, không làm sư phụ và mọi người thất vọng."

Đám đệ tử nhao nhao lên tiếng chào hỏi, ai nấy đều tò mò nhìn tân sư muội. Chỉ có Tô Thanh đứng im lặng một góc, đôi mắt băng giá khẽ nheo lại. Nàng không thích cái vẻ yếu đuối, giả tạo kia. Từ kinh nghiệm giang hồ nhiều năm, Tô Thanh linh cảm được, con người này không đơn giản.

"Thanh nhi, con thấy thế nào?" Mục Vân quay sang hỏi Tô Thanh, giọng điệu có phần dò xét.

Tô Thanh bước lên một bước, khẽ cúi đầu: "Đệ tử tuân theo quyết định của sư phụ."

Mục Vân gật đầu hài lòng. Ông biết Tô Thanh luôn đặt lợi ích của sư môn lên hàng đầu. Có nàng dẫn dắt, chắc chắn Lâm Y Y sẽ nhanh chóng hòa nhập.

Những ngày sau đó, Lâm Y Y nhanh chóng trở thành tâm điểm của Thanh Tâm Đạo. Nàng ta thông minh lanh lợi, lại khéo ăn nói, đi đến đâu cũng được mọi người yêu mến. Các sư huynh tranh nhau giúp đỡ, sư tỷ thì tận tình chỉ dạy. Ai nấy đều muốn lấy lòng cô sư muội nhỏ nhắn, đáng yêu này.

"Sư tỷ, muội vụng về quá, mãi mà vẫn không luyện được chiêu 'Băng Tâm Kiếm' này." Lâm Y Y bĩu môi, vẻ mặt đáng thương nhìn Tô Thanh.

Tô Thanh thở dài, kiên nhẫn cầm tay Lâm Y Y hướng dẫn: "Ngưng tụ linh lực vào lòng bàn tay, sau đó vận chuyển theo kinh mạch, dồn vào mũi kiếm. Quan trọng nhất là phải giữ cho tâm tĩnh lặng, không được nóng vội."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lâm Y Y ra vẻ tập trung lắng nghe, nhưng ánh mắt lại liếc ngang liếc dọc, rõ ràng là không để tâm. Tô Thanh biết rõ, nhưng vẫn cố gắng giúp đỡ. Dù sao đây cũng là sư muội, là người của Thanh Tâm Đạo.

Một lần, Tô Thanh đang luyện kiếm trên sân tập, Lâm Y Y đột nhiên chạy đến, vẻ mặt hốt hoảng: "Sư tỷ, tỷ mau đến xem đi! Sư huynh Lý Minh bị thương rồi!"

Tô Thanh giật mình, vội vàng chạy theo Lâm Y Y đến phòng của Lý Minh. Vừa bước vào, nàng đã thấy Lý Minh nằm trên giường, mặt mày tái mét, trên n.g.ự.c có một vết kiếm sâu hoắm. Bên cạnh, Lâm Y Y đang khóc lóc thảm thiết, ra vẻ lo lắng.

"Sư huynh, huynh có sao không? Muội xin lỗi, là muội không tốt, muội đã không cẩn thận làm huynh bị thương." Lâm Y Y vừa khóc vừa nói, ánh mắt đầy vẻ hối lỗi.

Tô Thanh nhíu mày, tiến đến kiểm tra vết thương của Lý Minh. Nàng phát hiện, vết kiếm này không hề đơn giản. Nó không chỉ sâu mà còn chứa một loại độc tố lạ, khiến cho m.á.u không ngừng chảy.

"Y Y, muội đã làm gì vậy?" Tô Thanh nghiêm giọng hỏi.

Lâm Y Y giật mình, vội vàng xua tay: "Muội... muội chỉ là vô ý thôi. Muội đang luyện kiếm, sư huynh Lý Minh đến giúp muội, không ngờ muội lại sơ ý làm huynh ấy bị thương."

Tô Thanh nhìn chằm chằm vào Lâm Y Y, ánh mắt sắc bén như dao. Nàng không tin vào lời giải thích này. Với kinh nghiệm của mình, Tô Thanh nhận ra, vết thương này rõ ràng là do một người có tu vi cao hơn gây ra. Hơn nữa, độc tố này cực kỳ hiếm gặp, không phải ai cũng có thể có được.

"Đủ rồi!" Tô Thanh quát lớn, khiến cho Lâm Y Y giật b.ắ.n mình. "Muội còn muốn diễn kịch đến bao giờ? Nói thật đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Lâm Y Y run rẩy, nước mắt giàn giụa: "Sư tỷ, muội... muội không hiểu tỷ đang nói gì."

"Không hiểu?" Tô Thanh cười lạnh. "Vậy để ta nói cho muội biết. Vết thương này không phải do sơ ý gây ra, mà là do một người có tu vi cao hơn gây ra. Hơn nữa, độc tố này không phải là thứ mà một người bình thường có thể có được. Rốt cuộc, muội đã làm gì?"

Lâm Y Y im lặng, không nói một lời. Nàng ta cúi gằm mặt xuống, hai vai run rẩy.

Tô Thanh biết, mình đã đoán đúng. Cô ta đang che giấu điều gì đó. Nhưng điều gì mới là mục đích thật sự của Lâm Y Y khi trà trộn vào Thanh Tâm Đạo?

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com