Sau sự việc của Lý Minh, Tô Thanh âm thầm quan sát Lâm Y Y kỹ hơn. Nàng nhận ra, đằng sau vẻ ngoài ngây thơ, yếu đuối kia là một con người đầy mưu mô, xảo quyệt. Lâm Y Y không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, thậm chí sẵn sàng hãm hại người khác để bản thân được lợi.
Một buổi sáng, Tô Thanh đang ngồi thiền trong phòng thì nghe thấy tiếng khóc thút thít bên ngoài. Nàng mở cửa ra, thấy Lâm Y Y đang ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm mặt khóc nức nở.
Lâm Y Y ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: "Sư tỷ, muội... muội làm mất cây trâm ngọc mà sư phụ tặng cho muội rồi."
Tô Thanh nhíu mày. Cây trâm ngọc đó là một pháp khí quý giá, do chính tay Mục Vân chế tạo, có tác dụng trấn an tinh thần. Mất đi nó chẳng khác nào mất đi một bảo vật.
"Muội làm mất ở đâu?" Tô Thanh hỏi.
"Muội... muội không biết nữa." Lâm Y Y lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi. "Muội nhớ là đã cài nó trên tóc khi đi hái thuốc, nhưng khi về đến phòng thì không thấy đâu nữa."
Tô Thanh thở dài, biết rằng Lâm Y Y đang cố tình diễn kịch. Nhưng vì sư muội, nàng vẫn quyết định giúp đỡ.
"Được rồi, muội đừng khóc nữa. Ta sẽ giúp muội tìm." Tô Thanh nói.
Cả hai cùng nhau đi tìm khắp nơi, từ khu vực hái thuốc đến phòng của Lâm Y Y, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cây trâm ngọc đâu. Đến khi trời nhá nhem tối, cả hai đều mệt mỏi rã rời.
"Sư tỷ, muội xin lỗi." Lâm Y Y cúi đầu, giọng nói đầy vẻ hối lỗi. "Đều tại muội bất cẩn, làm mất bảo vật quý giá của sư phụ."
Tô Thanh nhìn Lâm Y Y, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu. Nàng biết rõ, Lâm Y Y đang cố tình đổ lỗi cho mình. Cô ta muốn mọi người nghĩ rằng, Tô Thanh không quan tâm đến sư muội, không tận tâm giúp đỡ.
"Không sao đâu." Tô Thanh nói, cố gắng giữ bình tĩnh. "Có lẽ cây trâm ngọc không có duyên với muội. Sau này muội hãy cẩn thận hơn."
Đêm đó, Tô Thanh không ngủ được. Nàng cứ trằn trọc suy nghĩ về những hành động kỳ lạ của Lâm Y Y. Cảm giác bất an ngày càng lớn dần trong lòng nàng.
Sáng hôm sau, khi Tô Thanh đang luyện kiếm trên sân tập, một sư huynh hớt hải chạy đến, vẻ mặt lo lắng: "Đại sư tỷ, không hay rồi! Sư phụ bị bệnh nặng rồi!"
Tô Thanh giật mình, vội vàng chạy đến phòng của Mục Vân. Nàng thấy Mục Vân nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt. Bên cạnh, Lâm Y Y đang khóc lóc thảm thiết, ra vẻ lo lắng.
"Sư phụ, người sao vậy? Người đừng làm con sợ!" Lâm Y Y vừa khóc vừa nói, nước mắt rơi lã chã trên mặt Mục Vân.
Tô Thanh tiến đến kiểm tra tình trạng của Mục Vân. Nàng phát hiện, trong cơ thể ông đang có một loại độc tố cực kỳ nguy hiểm. Độc tố này khiến cho kinh mạch bị tắc nghẽn, khí huyết không lưu thông, dẫn đến suy yếu toàn thân.
"Sư phụ bị trúng độc!" Tô Thanh nói, giọng đầy lo lắng. "Chúng ta phải mau chóng tìm cách giải độc."
Các sư huynh sư tỷ nhao nhao lên tiếng, ai nấy đều lo lắng cho sức khỏe của Mục Vân. Chỉ có Lâm Y Y đứng im lặng một góc, vẻ mặt đầy vẻ sợ hãi.
"Y Y, muội có biết sư phụ bị trúng độc gì không?" Tô Thanh hỏi, ánh mắt dò xét.
Lâm Y Y giật mình, vội vàng xua tay: "Muội... muội không biết. Muội chỉ thấy sư phụ đột nhiên ngã bệnh thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Thanh không tin vào lời giải thích này. Nàng nghi ngờ, Lâm Y Y có liên quan đến việc Mục Vân bị trúng độc.
"Muội nói thật đi!" Tô Thanh quát lớn, khiến cho Lâm Y Y giật b.ắ.n mình. "Muội đã làm gì sư phụ?"
Lâm Y Y run rẩy, nước mắt giàn giụa: "Sư tỷ, muội... muội không có làm gì cả. Muội thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra."
Tô Thanh nhìn chằm chằm vào Lâm Y Y, trong lòng dâng lên một cảm giác căm phẫn. Nàng biết, Lâm Y Y đang cố tình che giấu sự thật.
"Được rồi, nếu muội không nói, ta sẽ tự mình điều tra." Tô Thanh nói, giọng đầy kiên quyết.
Nàng bắt đầu lục soát phòng của Lâm Y Y, hy vọng tìm được manh mối. Cuối cùng, nàng tìm thấy một chiếc lọ nhỏ giấu dưới gầm giường. Bên trong lọ chứa một loại bột màu trắng, có mùi hương kỳ lạ.
"Đây là... độc dược!" Tô Thanh kinh ngạc thốt lên.
Nàng nhận ra, đây chính là loại độc tố đã khiến Mục Vân bị bệnh nặng.
"Lâm Y Y, muội còn gì để nói không?" Tô Thanh tức giận hỏi.
Lâm Y Y quỳ xuống, ôm chân Tô Thanh khóc lóc thảm thiết: "Sư tỷ, muội xin lỗi. Muội... muội bị người ta ép buộc. Họ bắt muội phải bỏ độc vào trà của sư phụ, nếu không họ sẽ g.i.ế.c muội."
Tô Thanh nhíu mày, không tin vào lời giải thích này. Nàng biết, Lâm Y Y đang cố tình đổ lỗi cho người khác.
"Muội nói ai ép buộc muội?" Tô Thanh hỏi.
"Muội... muội không biết." Lâm Y Y lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi. "Họ là những người áo đen, mặt mày dữ tợn. Họ đã đe dọa muội rất nhiều."
Tô Thanh thở dài, biết rằng Lâm Y Y sẽ không bao giờ nói thật. Nàng ta quá xảo quyệt, quá nguy hiểm.
"Được rồi, ta sẽ báo chuyện này cho sư phụ." Tô Thanh nói. "Muội hãy chuẩn bị tinh thần để chịu phạt."
Lâm Y Y nghe vậy, sắc mặt trắng bệch. Nàng ta biết, nếu Mục Vân biết được sự thật, nàng ta sẽ không thoát khỏi cái chết.
Đêm đó, Lâm Y Y tìm đến phòng của Tô Thanh. Nàng ta quỳ xuống, van xin Tô Thanh tha thứ.
"Sư tỷ, muội xin tỷ. Xin tỷ hãy tha cho muội lần này. Muội hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa." Lâm Y Y vừa khóc vừa nói, nước mắt rơi lã chã trên mặt.
Tô Thanh nhìn Lâm Y Y, trong lòng dâng lên một cảm giác ghê tởm. Nàng không thể tin được, một người như Lâm Y Y lại có thể giả tạo đến như vậy.
"Muội đừng phí lời nữa." Tô Thanh nói, giọng lạnh như băng. "Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho muội."
Lâm Y Y nghe vậy, ánh mắt trở nên sắc bén. Nàng ta đứng dậy, lau nước mắt, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Được thôi, nếu tỷ đã không muốn tha cho muội, thì đừng trách muội vô tình."