Rời khỏi Thanh Tâm Đạo, Tô Thanh cảm thấy hoàn toàn mất phương hướng. Nàng không biết phải tin vào ai, cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Sự thật mà Mục Vân tiết lộ đã khiến cho thế giới quan của nàng sụp đổ hoàn toàn.
Nàng tìm đến một khu rừng vắng vẻ, ngồi dưới gốc cây cổ thụ, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
"Thanh Tâm Đạo, Mục Vân, Lâm Y Y, Thiên Ma Cung... Tất cả đều liên quan đến một âm mưu lớn." Tô Thanh thầm nghĩ. "Mình phải tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau tất cả."
Tô Thanh nhớ lại những lời cuối cùng của Lâm Y Y trước khi chết: "Ngươi sẽ không bao giờ có được hạnh phúc."
"Lâm Y Y biết điều gì đó." Tô Thanh thầm nghĩ. "Cô ta biết kẻ chủ mưu là ai."
Tô Thanh quyết định tìm đến nơi mà Lâm Y Y đã chết, hy vọng tìm được manh mối.
Nàng quay trở lại thành phố, tìm đến địa điểm xảy ra trận chiến giữa nàng và Lâm Y Y. Nơi đây đã trở nên hoang tàn, đổ nát, không còn ai lui tới.
Tô Thanh cẩn thận tìm kiếm xung quanh, hy vọng tìm được một vật gì đó có thể giúp nàng khám phá ra sự thật.
Cuối cùng, nàng tìm thấy một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích, bị vùi dưới đống đổ nát. Chiếc trâm này có vẻ ngoài rất tinh xảo, được chạm khắc hình một con phượng hoàng đang bay lượn.
"Chiếc trâm này..." Tô Thanh thầm nghĩ. "Mình đã từng thấy nó ở đâu đó rồi."
Tô Thanh nhớ lại, nàng đã từng thấy Lâm Y Y đeo chiếc trâm này trên tóc. Chiếc trâm này là một món đồ trang sức quý giá, được Mục Vân tặng cho Lâm Y Y.
"Tại sao chiếc trâm này lại ở đây?" Tô Thanh thầm nghĩ. "Có lẽ, nó là một manh mối quan trọng."
Tô Thanh quyết định giữ chiếc trâm này. Nàng tin rằng, nó sẽ giúp nàng tìm ra sự thật.
Đêm đó, Tô Thanh ngủ lại trong một ngôi nhà hoang gần đó. Nàng không thể nào ngủ được, vì những suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu.
Đột nhiên, nàng nghe thấy một tiếng động lạ bên ngoài. Nàng cẩn thận mở cửa ra, nhìn thấy một bóng người đang đứng trước cửa.
"Ai đó?" Tô Thanh hỏi, vẻ mặt cảnh giác.
"Là ta, Lâm Y Y." Bóng người kia đáp.
Tô Thanh kinh ngạc nhìn bóng người kia. Nàng không thể tin vào mắt mình. Lâm Y Y đã c.h.ế.t rồi, làm sao có thể xuất hiện ở đây?
"Ngươi là ai?" Tô Thanh hỏi. "Ngươi không phải là Lâm Y Y."
"Ta chính là Lâm Y Y." Bóng người kia đáp. "Nhưng ta không phải là Lâm Y Y mà ngươi biết."
Bóng người kia bước ra ngoài ánh trăng, để lộ khuôn mặt xinh đẹp của mình. Tuy nhiên, khuôn mặt này không hoàn toàn giống với Lâm Y Y mà Tô Thanh biết. Nó có một chút khác biệt, một chút gì đó tà ác và quỷ dị.
"Ngươi là ai?" Tô Thanh hỏi, giọng run rẩy.
"Ta là tâm ma của Lâm Y Y." Bóng người kia đáp. "Ta đã sống trong cơ thể cô ta suốt nhiều năm qua."
"Được thôi." Tâm ma nói, cũng rút kiếm ra. "Hôm nay, ta sẽ g.i.ế.c ngươi."
Cả hai lao vào tấn công nhau, kiếm khí tung hoành dưới ánh trăng. Tâm ma có sức mạnh rất lớn, nhưng Tô Thanh cũng không hề kém cạnh.
Trận chiến diễn ra rất ác liệt. Cả hai đều bị thương, nhưng không ai chịu lùi bước.
Cuối cùng, trong một khoảnh khắc sơ hở, Tô Thanh tung ra một đòn chí mạng, đánh trúng n.g.ự.c tâm ma.
Tâm ma ngã xuống đất, m.á.u tươi chảy ra ướt đẫm cả người.
"Ngươi... ngươi đã thắng." Tâm ma nói, giọng yếu ớt. "Nhưng ngươi sẽ không bao giờ có được hạnh phúc."
Nói xong, tâm ma tan biến thành một làn khói đen.
Tô Thanh nhìn làn khói đen tan biến, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Nàng đã tiêu diệt được tâm ma, nhưng nàng vẫn không cảm thấy hạnh phúc.
"Lâm Y Y, ta đã trả thù cho ngươi." Tô Thanh thầm nghĩ. "Nhưng tại sao ta vẫn không cảm thấy vui vẻ?"
Đột nhiên, Tô Thanh nhận ra rằng, nàng đã bị lừa dối. Tâm ma không phải là kẻ chủ mưu. Nó chỉ là một con rối trong tay của một thế lực lớn hơn.
"Ai là kẻ chủ mưu thật sự?" Tô Thanh thầm nghĩ. "Mình phải tìm ra hắn."
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau Tô Thanh.
"Ngươi đã làm rất tốt, Tô Thanh." Giọng nói kia nói.
Tô Thanh giật mình quay lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt nàng. Người đàn ông này có vẻ ngoài rất lịch lãm, được ăn mặc chỉnh tề trong một bộ vest đen.
"Ngươi là ai?" Tô Thanh hỏi, vẻ mặt cảnh giác.
"Ta là người đã tạo ra ngươi." Người đàn ông kia đáp.
"Ngươi tạo ra ta?" Tô Thanh kinh ngạc thốt lên. "Ngươi nói gì vậy?"
"Ta là người đã cấy ghép ký ức và năng lực vào cơ thể ngươi." Người đàn ông kia đáp. "Ta đã biến ngươi thành một công cụ để đạt được mục đích của mình."
"Mục đích của ngươi là gì?" Tô Thanh hỏi.
"Mục đích của ta là thống trị thế giới." Người đàn ông kia đáp. "Ta muốn biến thế giới này thành một nơi mà ta có thể kiểm soát mọi thứ."
"Ngươi sẽ không bao giờ làm được điều đó." Tô Thanh nói.
"Sao ngươi lại chắc chắn như vậy?" Người đàn ông kia hỏi.
"Bởi vì ta sẽ ngăn chặn ngươi." Tô Thanh đáp.
"Ngươi không thể ngăn chặn ta." Người đàn ông kia nói. "Ngươi chỉ là một công cụ do ta tạo ra. Ngươi không có quyền quyết định số phận của mình."
"Ta sẽ cho ngươi thấy rằng, ngươi đã sai lầm." Tô Thanh nói, rút kiếm ra.
"Được thôi." Người đàn ông kia nói, cũng rút kiếm ra. "Hôm nay, ta sẽ tiêu diệt công cụ phản bội này."
Cuộc chiến giữa Tô Thanh và người đàn ông kia bắt đầu.