Thanh Tâm Đạo – Đại Sư Tỷ Không Cần Tình Thâm

Chương 7



Sau buổi tiệc trà, Lâm Y Y càng thêm khẳng định Dạ Ảnh chính là Tô Thanh. Nỗi lo sợ bị trả thù gặm nhấm tâm trí cô ta từng ngày. Tuy nhiên, bề ngoài Lâm Y Y vẫn tỏ ra bình thản, thậm chí còn chủ động tiếp cận Tô Thanh hơn.

Tại Đại hội Tu đạo, Lâm Y Y thường xuyên tìm cơ hội để trò chuyện với Tô Thanh, ra vẻ thân thiện và quan tâm. Cô ta muốn thăm dò thông tin, đồng thời tìm cách xoa dịu sự thù hận của Tô Thanh.

"Dạ Ảnh tỷ tỷ, dạo này tỷ có khỏe không?" Lâm Y Y hỏi, nở một nụ cười ngọt ngào. "Ta thấy tỷ có vẻ mệt mỏi, có lẽ là do luyện tập quá sức. Tỷ nên nghỉ ngơi nhiều hơn."

Tô Thanh nhìn Lâm Y Y, trong lòng cảm thấy ghê tởm. Cô ta vẫn diễn kịch giỏi như ngày nào, nhưng Tô Thanh không còn dễ bị lừa gạt nữa.

"Ta rất khỏe." Tô Thanh đáp, giọng lạnh lùng. "Ngươi không cần phải quan tâm đến ta."

"Sao tỷ lại nói vậy?" Lâm Y Y tỏ vẻ buồn bã. "Ta coi tỷ như tỷ tỷ ruột của mình. Ta luôn muốn giúp đỡ tỷ."

"Giúp đỡ ta?" Tô Thanh cười khẩy. "Ngươi định giúp ta như thế nào? Ngươi định giúp ta trả thù những kẻ đã hãm hại ta sao?"

Lâm Y Y giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô ta biết, Tô Thanh đã nhận ra thân phận của mình.

"Tỷ đang nói gì vậy?" Lâm Y Y giả vờ ngạc nhiên. "Ta không hiểu tỷ đang nói gì cả."

"Đừng giả vờ nữa." Tô Thanh nói, giọng đầy mỉa mai. "Ngươi biết rõ ta là ai. Ta là Tô Thanh, người mà ngươi đã vu oan hãm hại."

Lâm Y Y im lặng, không nói một lời. Cô ta biết, không thể nào chối cãi được nữa.

"Tô Thanh, ta xin lỗi." Lâm Y Y nói, giọng đầy hối lỗi. "Ta biết, ta đã làm sai. Ta đã gây ra cho tỷ rất nhiều đau khổ."

"Xin lỗi?" Tô Thanh cười lớn. "Một lời xin lỗi có thể bù đắp được những gì ta đã mất sao? Ngươi đã cướp đi của ta tất cả: tu vi, danh dự, và cả niềm tin vào con người. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng tha thứ cho ngươi sao?"

"Ta biết, ta không xứng đáng được tỷ tha thứ." Lâm Y Y nói, nước mắt bắt đầu rơi. "Nhưng ta thật sự rất hối hận. Ta đã sống trong sự dằn vặt và sợ hãi suốt ba năm qua. Ta luôn mong muốn được gặp lại tỷ, để nói lời xin lỗi và cầu xin sự tha thứ của tỷ."

"Ngươi đang cố gắng diễn kịch để lừa gạt ta sao?" Tô Thanh hỏi, ánh mắt sắc bén. "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin vào những giọt nước mắt giả tạo của ngươi sao?"

"Không, ta không hề giả tạo." Lâm Y Y nói, giọng đầy chân thành. "Ta thật sự rất hối hận. Ta biết, ta không thể nào thay đổi được quá khứ. Nhưng ta có thể làm những việc tốt để bù đắp cho những sai lầm của mình. Ta có thể giúp đỡ những người gặp khó khăn, ta có thể bảo vệ những người yếu thế. Ta muốn trở thành một người tốt hơn."

Tô Thanh nhìn Lâm Y Y, trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu. Nàng không biết, Lâm Y Y đang nói thật hay đang diễn kịch.

"Ngươi muốn trở thành một người tốt hơn?" Tô Thanh hỏi. "Vậy tại sao ngươi lại không thú nhận tội lỗi của mình với sư phụ và các sư huynh sư tỷ? Tại sao ngươi lại không trả lại cho ta những gì ngươi đã cướp?"

"Ta không thể." Lâm Y Y nói, giọng đầy đau khổ. "Nếu ta thú nhận tội lỗi của mình, ta sẽ bị trừng phạt. Ta sẽ mất đi tất cả những gì ta đang có. Ta không thể chịu đựng được điều đó."

"Ngươi vẫn ích kỷ như ngày nào." Tô Thanh nói. "Ngươi chỉ nghĩ đến bản thân mình, không hề quan tâm đến người khác."

"Không, ta không phải vậy." Lâm Y Y cãi lại. "Ta cũng muốn giúp đỡ tỷ. Ta muốn trả lại cho tỷ những gì tỷ đã mất. Nhưng ta không thể làm được điều đó một mình. Ta cần sự giúp đỡ của tỷ."

"Sự giúp đỡ của ta?" Tô Thanh nhíu mày. "Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?"

"Ta muốn tỷ tha thứ cho ta." Lâm Y Y nói. "Ta muốn tỷ cho ta một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm. Ta muốn tỷ cùng ta xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn."

Tô Thanh im lặng suy nghĩ. Nàng không biết, nên tin hay không tin vào lời nói của Lâm Y Y.

Một mặt, nàng cảm thấy căm ghét Lâm Y Y, muốn trả thù cô ta đến cùng. Mặt khác, nàng lại cảm thấy có một chút thương cảm cho số phận của cô ta.

"Ta cần thời gian để suy nghĩ." Tô Thanh nói. "Ta không thể đưa ra quyết định ngay bây giờ."

"Được, ta sẽ chờ tỷ." Lâm Y Y nói, nở một nụ cười hi vọng. "Ta tin rằng, tỷ sẽ đưa ra một quyết định đúng đắn."

Sau cuộc trò chuyện với Lâm Y Y, Tô Thanh cảm thấy tâm trạng rối bời. Nàng không biết, nên làm gì tiếp theo.

Một mặt, nàng muốn tin vào lời nói của Lâm Y Y, cho cô ta một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm. Mặt khác, nàng lại sợ rằng mình sẽ bị lừa gạt một lần nữa.

"Mình nên làm gì đây?" Tô Thanh thầm nghĩ. "Mình có nên tin vào Lâm Y Y hay không?"

Trong lúc Tô Thanh đang phân vân, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra, khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Một ngày nọ, Tô Thanh nhận được một tin nhắn bí mật từ một người lạ. Tin nhắn nói rằng, Lâm Y Y đang che giấu một bí mật đen tối, có liên quan đến sự trỗi dậy nhanh chóng của cô ta.

"Bí mật đen tối?" Tô Thanh nhíu mày. "Lâm Y Y còn che giấu điều gì nữa sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Thanh quyết định điều tra sự việc này. Nàng muốn biết, Lâm Y Y thật sự là người như thế nào.

Nhưng Tô Thanh không hề biết, hành động của nàng đã rơi vào tầm mắt của Lâm Y Y. Cô ta biết, Tô Thanh đang nghi ngờ mình, và đang tìm cách vạch trần bí mật của mình.

"Tô Thanh, ngươi đừng trách ta." Lâm Y Y thầm nghĩ. "Ngươi đã tự đẩy mình vào con đường chết."

Lâm Y Y quyết định ra tay trước, hãm hại Tô Thanh một lần nữa. Cô ta sẽ không để cho Tô Thanh có cơ hội trả thù.

Trong một đêm tối trời, Tô Thanh bị một nhóm người lạ mặt tấn công. Những kẻ này đều là những tu sĩ mạnh mẽ, được trang bị vũ khí và pháp thuật hiện đại.

"Các ngươi là ai?" Tô Thanh hỏi, vẻ mặt cảnh giác. "Ai đã phái các ngươi đến đây?"

"Không quan trọng." Một tên trong số đó đáp, giọng lạnh lùng. "Ngươi chỉ cần biết rằng, hôm nay ngươi sẽ chết."

Nói xong, chúng lao vào tấn công Tô Thanh.

Tô Thanh cố gắng chống trả, nhưng nàng chỉ có một mình. Kẻ địch lại quá đông và quá mạnh.

Trong một khoảnh khắc sơ hở, Tô Thanh bị một tên trong số chúng đánh trúng, khiến cho nàng ngã xuống đất.

"Hết rồi." Tên đó nói, giơ kiếm lên định kết liễu Tô Thanh.

Nhưng đúng lúc đó, một bóng đen lao đến, đánh bật tên kia ra xa.

Tô Thanh ngạc nhiên nhìn lên, thấy Lâm Y Y đang đứng trước mặt nàng, che chắn cho nàng khỏi sự tấn công của kẻ địch.

"Lâm Y Y, ngươi..." Tô Thanh ngạc nhiên thốt lên.

"Tô Thanh, ta sẽ bảo vệ tỷ." Lâm Y Y nói, giọng đầy kiên quyết. "Ta sẽ không để cho ai làm hại tỷ."

Tô Thanh nhìn Lâm Y Y, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Nàng không biết, Lâm Y Y đang thật lòng hay đang diễn kịch.

Nhưng dù sao đi nữa, hành động của Lâm Y Y đã cứu mạng nàng.

"Tại sao ngươi lại cứu ta?" Tô Thanh hỏi.

"Bởi vì ta nợ tỷ." Lâm Y Y nói. "Ta đã gây ra cho tỷ rất nhiều đau khổ. Ta muốn chuộc lại lỗi lầm của mình."

"Vậy thì hãy chứng minh đi." Tô Thanh nói. "Hãy giúp ta đánh bại những kẻ này."

"Được." Lâm Y Y nói, rút kiếm ra. "Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu."

Cùng với Lâm Y Y, Tô Thanh chiến đấu chống lại những kẻ tấn công. Cả hai phối hợp với nhau rất ăn ý, đánh bại từng tên một.

Cuối cùng, tất cả những kẻ tấn công đều bị tiêu diệt.

Tô Thanh và Lâm Y Y đứng cạnh nhau, thở hổn hển.

"Cảm ơn ngươi." Tô Thanh nói với Lâm Y Y. "Ngươi đã cứu mạng ta."

"Không có gì." Lâm Y Y nói, nở một nụ cười nhẹ nhõm. "Ta rất vui vì đã có thể giúp đỡ tỷ."

Tô Thanh nhìn Lâm Y Y, trong lòng vẫn còn nghi ngờ. Nhưng nàng không thể phủ nhận, Lâm Y Y đã cứu mạng nàng.

"Ai đã phái những kẻ này đến đây?" Tô Thanh hỏi.

"Ta không biết." Lâm Y Y đáp. "Có lẽ là kẻ thù của Huyết Ảnh Tông."

"Có lẽ vậy." Tô Thanh nói.

Nhưng trong lòng nàng, Tô Thanh vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nàng nghi ngờ, Lâm Y Y biết nhiều hơn những gì cô ta nói.

"Ta sẽ không để yên chuyện này." Tô Thanh thầm nghĩ. "Ta sẽ tìm ra sự thật."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com