Thanh Thanh Của Hoài Ca

Chương 18



Minh Quý Phi nương nương liếc mắt một cái: “Ai da da, Hoàng hậu tỷ tỷ xem kìa, quả nhiên không hổ là con rể mà tỷ tỷ ưng thuận ngày trước, chỉ tiếc là thần nữ có mộng, Tương Vương vô tâm thôi mà.”

 

Tường Phi nói lại: “Ai chẳng biết, ngày trước Ngũ công chúa và Lục công chúa đều rất ưu ái Tiểu Ninh tướng quân, đừng nói là Ngũ công chúa và Hoàng hậu nương nương ưng thuận, Minh Quý Phi nương nương chẳng phải cũng từng xin với Thánh thượng cho Lục công chúa đó sao?”

 

Minh Quý Phi hung tợn lườm Tường Phi một cái, cười nhạo: “Cũng đúng, nếu không phải vậy, Vệ Loan cũng chẳng thể nhặt được cái hời này, mà đính hôn với Ninh Hoài. May mà hôn sự của hai người bọn họ không thành, Vệ Loan mới có cơ hội làm con dâu của Tường Phi ngươi đó.”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

“Ngươi, ngươi ngươi——”

 

“Thôi được rồi, bớt lời đi.” Hoàng hậu nương nương xoa xoa thái dương.

 

Chuyện của Vệ Loan và Tam hoàng tử năm đó ồn ào khắp nơi, thoáng cái lại đính hôn với Ninh Hoài, bây giờ lại sắp gả cho Ngũ hoàng tử.

 

Lời đồn đại ở kinh thành chưa bao giờ ít đi.

 

Khi rời Đông Sơn, ta khó hiểu hỏi: “Ta thấy Vệ Loan khá tốt, sao Minh Quý Phi lại không thích nàng ấy?”

 

Ninh Hoài giải thích: “Hoàng hậu và Minh Quý Phi bất hòa đã lâu, Ngũ công chúa do Hoàng hậu sinh ra và Lục công chúa do Minh Quý Phi sinh ra cũng không hợp nhau, cãi vã nhỏ nhặt thường xuyên. Năm đó Vệ Loan vào cung là để làm bạn đọc cho Ngũ công chúa, có năm Ngũ công chúa và Lục công chúa tranh chấp, Lục công chúa bị vỡ đầu, Minh Quý Phi nổi giận, không dám trừng phạt Ngũ công chúa, bèn trút giận lên Vệ Loan, tát Vệ Loan hai cái trước mặt cung nhân.”

 

“Hoàng hậu không có con trai, trong số các hoàng tử trưởng thành của Bệ hạ, Tam hoàng tử là người lớn tuổi nhất và hiền năng nhất, trong triều luôn có lời đề nghị lập Tam hoàng tử làm thái tử, Minh Quý Phi liền muốn gả cháu gái ruột của mình cho Tam hoàng tử. Tam hoàng tử trăm phương ngàn kế xoay sở, thậm chí cầu xin đến tận trước mặt hoàng đế nói rằng muốn cưới Vệ Loan, nhưng Minh Quý Phi trăm bề ngăn cản, cuối cùng Tam hoàng tử vẫn cưới cháu gái của Minh Quý Phi.”

 

“Năm đó chàng và Vệ Loan đính hôn, là vì Ngũ công chúa và Lục công chúa đang tranh giành chàng sao?”

 

“Hai tỷ muội bọn họ cái gì cũng tranh, bị hai người họ để mắt đến, coi như ta xui xẻo. Hơn nữa, làm phò mã chỉ có thể giữ chức nhàn rỗi, ai thích làm thì làm, dù sao ta cũng không làm.”

 

Trước đây, những người cầu thân với hắn đều là những người cao quý như vậy, cuối cùng hắn lại cưới ta.

 

Nay đã khác xưa, thật là tàn nhẫn.

 

Ta mở khăn tay đang gói, nhón một miếng bánh ngọt hoa quế nguyên vẹn đưa đến bên miệng hắn: “Hoài ca, điểm tâm trong cung quả nhiên đặc biệt thơm ngọt, ta thấy chàng không ăn, lén lấy cho chàng một miếng, chàng nếm thử không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ninh Hoài nhìn ta, đột nhiên im lặng.

 

Ta dùng tay trái cẩn thận hứng vụn bánh dưới tay phải, tay phải lại đưa miếng bánh hoa quế lại gần hơn: “Nếm thử đi mà, thật sự rất ngọt đó.”

 

Ninh Hoài nhẹ nhàng cắn một miếng, từ từ nhai, từng chút một ăn hết miếng bánh hoa quế đó.

 

Ta đưa tay ôm lấy Ninh Hoài, không nỡ buông tay.

 

“Thanh Thanh, nàng làm gì vậy, vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi của ta?”

 

“Hoài ca, chàng thật sự là người dũng cảm nhất mà ta từng gặp, hôm nay ta đặc biệt tự hào về chàng. Chàng tấm lòng rộng mở, lạc quan vui vẻ, không hổ là nam nhân đã trải qua sóng gió lớn, đặc biệt kiên cường.”

 

Một lúc lâu sau, Ninh Hoài khẽ hừ lạnh một tiếng: “Đó là chuyện đương nhiên, ta từ nhỏ đã nổi bật giữa đám đông, đúng là rồng phượng trong loài người, cảnh tượng gì chưa từng thấy qua, sóng gió gì chưa từng trải qua, chút chuyện nhỏ nhặt ta cũng không để trong lòng. Ta dù tàn phế cũng có gia tài vạn quán,ta còn có thể kéo cung b.ắ.n tên, ta khi mới tàn phế chỉ khó chịu chút thôi.”

 

“Chàng thật sự đã dùng cây hồng anh thương ông nội tặng làm phần thưởng sao?”

Giọng Ninh Hoài nghèn nghẹn: “Ông nội sống đến tuổi đó, sao có thể chỉ dùng một cây thương? Ông ấy thích cái mới ghét cái cũ, thích sưu tầm các loại thương khác nhau, thương nhọn, thương con thoi, thương song câu, thương đơn câu, thương gỗ mộc, thương hoa mai, thương lá sậy... Chỉ riêng thương thôi, trong kho nhà đã có mấy chục cây, ông ấy cứ ốm một lần là lại giả vờ truyền cho ta một cây thương, riêng những cây truyền cho ta đã có hơn chục cây, ta đã chọn cây không tiện tay nhất để đem ra làm phần thưởng rồi.”

 

“Vậy cây thương chàng dùng là loại nào?”

 

“Thương lá sậy, ta cũng dùng thương song câu.”

 

Ninh Hoài cười khùng khục, dường như không muốn nhắc lại, rất vụng về chuyển chủ đề: “Thanh Thanh, hôm nay nàng nghe diễn thuyết của ta không? Ta nói có hay không?”

 

Ta xoa đầu hắn: “Ừm.”

 

“Cái này mà không khiến họ cảm động c.h.ế.t đi được, Bệ hạ còn vỗ vai ta liên tục, ta thấy dưới kia còn có mấy đại trượng phu lén lút lau nước mắt đó.”

 

Ta: “...”