Thanh Thanh Của Hoài Ca

Chương 19



Ninh Hoài ghé sát vào ta, nói nhỏ: “Nàng nói xem, mấy phi tần hậu cung sao ai nấy cũng lắm mồm vậy, chuyện gì cũng nói ra? Chó đi qua chỗ đó cũng phải bị tát hai cái.”

 

Ta gật đầu đồng tình: “Đúng đó, đúng đó, lúc chàng chưa đến, Minh Quý Phi và Tường Phi còn cãi nhau nữa, Tường Phi hình như không được thông minh lắm, luôn nói không lại Minh Quý Phi...”

 

Trên đường về nhà, ta và Ninh Hoài lén lút thì thầm, nói xấu người khác suốt cả quãng đường.

 

--- Chương 16 ---

 

Sau kỳ xuân săn, ta dọn đến phòng Ninh Hoài ở.

 

Ta vốn muốn làm chút gì đó.

 

Nhưng hai chúng ta vừa nằm vào chăn, Ninh Hoài liền bắt đầu kể cho ta nghe những chuyện vặt vãnh ở kinh thành mà ta không biết.

 

Nha hoàn chuyên đun nước của Tạ gia kiện Tạ gia ngược đãi nha hoàn, nói rằng thiếu gia Tạ gia hoang dâm, một đêm gọi nước năm lần, nha hoàn đó cả đêm không ngủ được, chỉ lo đun nước, kết quả nha hoàn đun nước đó lại là người trong lòng của thiếu gia Tạ gia.

 

Trương đại nhân nuôi ngoại thất, khi Trương phu nhân đến bắt gian, chiếc yếm uyên ương màu đỏ của nữ tử đó đang treo trên thắt lưng của Trương đại nhân. Sau đó Trương phu nhân đón người ngoại thất đó về phủ, nuôi trong phòng, hai người từ đó tỷ muội tình thâm, luôn có nhau, không rời nửa bước.

 

Trong linh đường của Vương đại nhân, tiểu công tử họ Vương nắm c.h.ặ.t t.a.y kế thất không chịu buông, vẻ mặt kích động kêu lên: “Khanh Khanh, cha đã c.h.ế.t rồi. Nàng từng yêu đại ca, lại gả cho cha, sao không thể yêu ta một chút?”

 

Ta nghe mà say sưa, mỗi lần đều mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

 

Sắp vào hạ, đêm mưa nhiều.

 

Đêm đó ta bị tiếng sấm ngoài cửa sổ đánh thức, sờ sang bên cạnh, lại thấy trống không.

 

“Hoài ca...” Ta gọi một tiếng.

 

Khi nến sáng lên, cảnh tượng trước mắt khiến ta giật mình.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Ninh Hoài chật vật gục trên đất, trung y đều bị mồ hôi thấm ướt, đầu úp xuống thảm, trán lấm tấm mồ hôi.

 

Khoảnh khắc ánh nến chiếu sáng khuôn mặt hắn, ta thấy những vệt nước mắt chồng chéo trên mặt hắn.

 

Ta ngây người.

 

Tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, khó thở vô cùng.

 

“Hoài ca, không sao đâu, ta đỡ chàng dậy.”

 

Ta vòng tay qua eo hắn, vừa kéo vừa đỡ đưa hắn về giường.

 

Ninh Hoài rũ mắt: “Ta hiếm khi mơ thấy ông nội, không biết sao lại ngã xuống giường. Thanh Thanh, nàng khỏe thật đó.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta lấy khăn khô lau mặt cho hắn: “Đúng vậy.”

 

Ta thay y phục cho hắn, khoảnh khắc ôm lấy hắn, mùi thuốc nồng đậm bao trùm lấy ta.

 

“Chân chàng còn đau không, ta xoa bóp cho chàng nhé? Sao chàng không gọi ta?”

 

Ninh Hoài im lặng.

 

Hai giọt nước mắt đột ngột rơi xuống cổ ta, nóng bỏng khiến trái tim ta run lên.

 

Hắn đang khóc.

 

Trong đêm mưa bầm, hắn không chút giữ kẽ, phơi bày nỗi đau và sự yếu đuối của mình cho ta thấy.

 

“Ta mơ thấy ông nội, lúc đó ông ấy còn sống, cả nhà chúng ta vui vẻ ăn cơm đoàn viên.”

 

Giọng Ninh Hoài rất khẽ.

 

“Ngựa Đạp Tuyết của ta c.h.ế.t rồi, nó mới ở bên ta bốn năm, nó là con ngựa tốt nhất...”

 

“Nàng nói tại sao vậy, tại sao người phải chịu đựng tất cả những điều này lại là ta?”

 

“Mã cách bọc thây là số mệnh của mỗi tướng quân, cho dù tàn phế, ta cũng tuyệt đối không hối hận. Nhưng tại sao?”

 

“Người hại ta lại là dì ruột mà ta luôn coi như mẹ đẻ, người chiếm đoạt quân công của ta lại là đệ đệ ruột của ta, bởi vì chủ soái chỉ huy chiến dịch là phụ thân của ta. Ninh Trạch cũng rất có bản lĩnh, hắn luôn chỉ kém ta một chút, chính vì vậy, hắn mới thuận lợi chiếm được quân công của ta. Người khác không nghi ngờ, rõ ràng người c.h.ặ.t đ.ầ.u Thái thủ Dương Thành là ta, rõ ràng là ta...”

 

“Dì ruột của ta sẽ không bao giờ cầm đèn đợi ta về nhà nữa, sẽ không bao giờ đêm khuya  mang lên một bát lê canh ngọt. Tất cả những gì dì ấy đối xử tốt với ta, đều là giả dối. Dì ấy sao có thể như vậy, ta vẫn luôn, ta vẫn luôn coi dì ấy như mẹ đẻ...”

 

Nước mắt hắn không ngừng chảy vào cổ ta.

 

Ta đã thấy hắn ở nhiều dáng vẻ khác nhau, đêm nay chật vật vô vọng như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

 

Ta từng nghĩ, người như hắn, vĩnh viễn sẽ không khóc.

 

Ta nghĩ hắn vô cảm.

 

Hóa ra nỗi đau sâu sắc nhất của hắn không nằm ở sự tàn phế của cơ thể, mà ở sự phản bội của những người thân yêu nhất.

 

Tình cảm nóng bỏng xộc thẳng vào lồng n.g.ự.c ta, cuộn trào mà chẳng tìm thấy lối thoát.

 

Ta thở dốc, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

 

“Hoài ca, sau này ta sẽ đợi chàng về nhà, ta sẽ làm canh lê ngọt cho chàng.”