Ta rúc vào lòng hắn, hai tay lau đi giọt lệ cho hắn, “Hoài ca, chàng có biết giao nhân không? Mỹ lệ tuấn dật, mắt có thể khóc ra châu báu, giao nhân không có hai chân, nơi hai chân mọc ra là một cái đuôi cá. Tối nay ta thấy chàng ngã trên đất khóc lóc, cảm thấy giao nhân thanh lãnh trong tưởng tượng giờ đây có dáng vẻ thật rõ ràng.”
“Thanh Thanh, nàng có biết an ủi người không? Thật sự không biết thì nàng hôn ta một cái cũng được, nàng nghe xem mình đang nói cái gì vậy?”
Ta vừa khóc vừa cười, “Hoài ca, chàng lại làm rơi mấy viên trân châu nhỏ nữa đi, ta sẽ hứng lấy.”
“Thanh Thanh, đừng cười ta, ta chỉ khóc một lần này thôi.”
Ninh Hoài ôm lấy ta, thút thít khóc lóc đáng thương.
Trong đầu ta chợt hiện lên một câu thơ vô cùng không phù hợp: “Thị nhi phù khởi kiều vô lực, thủy thị tân thừa ân trạch thời.” (Thị nữ đỡ dậy dáng kiều không sức, ấy là khi mới được ân sủng).
Cả đầu óc đầy những ý niệm mộng ảo bị khơi dậy, không cách nào kiểm soát được.
“Ưm—” Trên người chợt bị chạm vào, Ninh Hoài lập tức rên khẽ thành tiếng.
“Thanh Thanh… đừng… chưa thắp nến long phượng, chưa có gì cả…”
“Làm mình làm mẩy, thôi vậy!”
“Thanh Thanh… Thanh Thanh…”
Thấy ta như vậy, Ninh Hoài lại làu bàu nắm lấy tay ta.
Hơi thở rối loạn, chẳng phân rõ ngươi ta.
Ngoài cửa sổ, mưa đêm xuân xối xả, trong nhà lại là một bầu không khí tình tứ triền miên.
Những nụ hôn nồng cháy quấn quýt, đêm nay, ái ân chẳng còn là cách duy nhất để trút bày tình ý.
Sáng sớm, một tia nắng chiếu lên mặt ta, ta dụi mắt và mở mắt ra.
Ninh Hoài ngồi trên xe lăn, dừng bên giường nhìn ta, không biết đã đợi bao lâu.
Khi bốn mắt chạm nhau, ký ức hoang đường đêm qua ùa về, ta vội vàng kéo chăn lên, che kín mặt.
“Thanh Thanh, sao vậy, dám làm không dám nhận rồi?”
Tiếng cười khẽ của Ninh Hoài vọng qua lớp chăn, “Ta đã phát thưởng tiền cho mọi người trong phủ, Huyền Phong đã đi Lâm Thủy Lâu mua món nàng thích, chắc cũng sắp về rồi. Nàng còn muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Ta lén lút thò đầu ra khỏi chăn.
“Hoài ca, chàng phát thưởng tiền với lý do gì vậy?”
Ninh Hoài nhìn ta chằm chằm, “Ta không nói dối.”
“Được rồi.”
Ta ngồi dậy, “Các đại phu đều đã đến chưa? Đại phu đã nói gì vậy? Hôm qua chàng lại bị rơi xuống giường, có phải chân đã có chút cảm giác rồi không?”
Ninh Hoài lắc đầu.
Ta thở dài, “Không sao cả, đại phu còn nhiều lắm. Chúng ta cứ đi tìm đại phu mới là được.”
Ta đứng dậy xuống giường, chân còn chưa chạm đất thì đột nhiên bị Ninh Hoài gọi lại, “Thanh Thanh, đi giày của ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên giường đặt một đôi giày vải của Ninh Hoài.
Ta không hiểu ý hắn, Ninh Hoài hắng giọng giải thích, “Bà v.ú nói, đêm tân hôn thê tử phải giẫm lên giày của trượng phu, như vậy sau này khi mang thai, nỗi đau sẽ chuyển sang người trượng phu. Tuy là lời đồn, nhưng tin một chút cũng không sao.”
Ta lê đôi giày rộng như thuyền đi rửa mặt, vừa mặc xong quần áo, Ninh Hoài đã sốt ruột kéo ta ngồi lên đùi hắn.
“Đưa tay đây, ta cho nàng thứ này.”
Bàn tay nắm chặt của Ninh Hoài vừa buông ra, hai chiếc khuyên tai ngọc trai màu hồng nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Trân châu nhỏ nàng muốn đây.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ta luôn muốn tặng nàng một thứ gì đó đặc biệt, đã vậy nàng nói ta giống giao nhân mắt có thể khóc ra châu báu, vậy ta sẽ tặng nàng giọt lệ của ta suốt quãng đời còn lại. Chúng ta cũng có tín vật định tình rồi.”
Ta chưa từng thấy ngọc trai màu hồng.
Hắn thích dải lụa đỏ, hoa trà đỏ, cũng thích hồng ngọc, ngay cả ngọc trai tặng ta cũng là màu hồng, thật tinh tế.
Ta ngắm nghía khuyên tai trong lòng bàn tay, vô cùng cảm động, “Giao giao, nước mắt của chàng còn là màu hồng, chàng thật biết nghĩ.”
Ninh Hoài giọng điệu hơi không vui, “Nàng gọi ta là gì? Giao giao? Cái tên kỳ cục.”
Hắn véo tai ta, cẩn thận đeo khuyên tai lên, “Thích không?”
Ta gật đầu, “Hoài ca, trông có đẹp không?”
“Đẹp lắm, tức phụ của ta như tiên giáng trần.”
Ta nhớ lại chuyện đêm qua, có chút ngượng ngùng, nhưng lại thấy rất ngọt ngào.
“Hoài ca, chàng nói ta sẽ mang thai chứ?”
Ninh Hoài cúi đầu nhìn bụng ta, bàn tay lớn vuốt ve, nhẹ nhàng nói, “Mới lần đầu thôi mà, làm sao dễ dàng như vậy được?”
“Hì hì, cũng phải.”
Buổi trưa, ta lại cùng Ninh Hoài ra hành lang tắm nắng.
Nắng đẹp, trong không khí thoang thoảng hương hoa, hương gỗ, chim chóc líu lo trên cành.
Ta ngân nga một điệu hát nhỏ, “Từ nay không còn giặt áo cho viên ngoại, mà giặt y phục cho Ninh lang của ta, chỉ mong đêm đen mau qua, canh năm sáng rõ về nhà.”
Ánh mắt liếc thấy khe hở của phiến đá xanh có một bông hoa nhỏ màu xanh không rõ tên, ta hái một bông, cài lên tóc Ninh Hoài, tiếp tục hát, “Chim trên cây thành đôi, nước biếc núi xanh rạng rỡ nụ cười, tiện tay hái một đóa hoa, ta cùng nương tử cài lên tóc.”
Ninh Hoài nhếch môi khinh bỉ, thở dài rồi xoa thắt lưng ta.
“Ninh Hoài!”
Cách đó không xa vọng lại một tiếng gọi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Một cô gái mặc cung trang màu vàng ngỗng chạy đến đây.
Nàng nghẹn ngào, “Ninh Hoài, chín tháng rồi, ta cuối cùng đã tìm được thần y ở Thục địa có thể chữa lành vết thương ở chân chàng.”