Tiếng chuông báo thức vang lên đều đặn từ chiếc đồng hồ con mèo màu xanh pastel – món quà sinh nhật năm ngoái Mai được Hải tặng. Cô gái nhíu mày, vươn vai một cách uể oải. Bên ngoài trời còn sương sớm, nắng chưa lên, nhưng trong lòng Mai như có một ngọn lửa nhỏ đang âm ỉ cháy.
Cô liếc nhìn đồng hồ. 6 giờ 15 phút.
Vẫn còn sớm. Nhưng… nếu hôm nay Hải lại đến sớm như hôm qua thì sao?
Cô bật dậy, chạy lại ban công. Đối diện, rèm phòng Hải vẫn còn khép hờ. Mai ngó sang một chút, chờ đợi. Chẳng lâu sau, cửa mở. Hải bước ra, áo sơ mi trắng đồng phục phẳng phiu, tóc chải gọn, tay cầm một ổ bánh mì.
— Anh Hải! – Mai gọi lớn từ ban công nhà mình, ánh mắt lấp lánh.
Hải ngước lên, hơi ngạc nhiên:— Em dậy sớm vậy?
— Hôm nay em muốn xuống trước anh! – cô cười tinh nghịch, rồi vội quay người vào phòng thay đồ.
Dưới sân, Hải đứng dựa vào xe, cười nhẹ lắc đầu. Mẹ cậu đứng từ cửa sổ nhìn ra, không quên nhắc:
— Nhớ chở con bé cẩn thận, hôm nay nó kiểm tra môn Văn đấy!
— Dạ biết rồi mẹ.
Mười phút sau, Mai chạy xuống, váy đồng phục gọn gàng, tóc buộc cao, tay cầm quyển sổ ghi chép. Hải nhìn cô, khẽ chậc lưỡi:
— Đẹp sớm thế này thì mấy đứa lớp 11A1 lại xì xào nữa cho mà xem.
— Kệ chứ. Hoa khôi thì phải có phong độ! – Mai hất tóc đầy tự tin, rồi nhanh chóng ngồi lên xe.
Chiếc xe máy điện lăn bánh nhẹ nhàng trên con đường quen thuộc. Mai ngồi sau, gió nhẹ lướt qua tóc. Bầu không khí buổi sáng thật trong lành. Nhưng dường như, sự bình yên ấy không đủ làm dịu nhịp tim cô đang hơi rối loạn.
— Anh Hải... – Mai bất ngờ gọi.
— Hử?
— Anh có hay nghĩ về những điều cũ kỹ không?
— Em lại xem mấy bộ phim Hàn lâm tối qua hả?
Mai bật cười, nép mặt vào lưng anh một chút – đủ để Hải không thấy má cô đang ửng hồng. Còn anh, bỗng thấy khó giữ bình tĩnh.
------
Trường THPT Chuyên Lam Sơn có một thư viện rộng và yên tĩnh, được xem là “thánh địa” của các học sinh chăm chỉ. Những kệ sách cao ngất, ánh sáng vàng ấm áp, cùng mùi giấy cũ pha lẫn hương trà nhài từ góc tiếp tân tạo nên cảm giác dịu dàng như một buổi chiều thu.
Tan học tiết ba, Mai quyết định không xuống căn tin như thường lệ. Cô cầm theo tập thơ mới mua và đi thẳng lên thư viện – vừa để trốn ánh mắt tò mò từ đám bạn cùng lớp, vừa để tìm lại một khoảng lặng.
Vừa ngồi xuống bàn gần cửa sổ, chưa kịp mở sách, một bóng dáng cao lớn bất ngờ hiện lên từ phía cầu thang.
— Trùng hợp thật. – Giọng trầm quen thuộc vang lên.
Mai ngẩng lên. Hải đang đứng trước mặt, tay cầm một tập sách Toán nâng cao, ánh mắt có phần bất ngờ nhưng cũng rất bình thản.
— Anh lên đây làm gì? – cô hỏi, che giấu sự vui vẻ bằng vẻ mặt bình thường nhất có thể.
— Mượn sách. Sắp thi chọn đội tuyển. – Anh đặt sách xuống bàn bên cạnh. — Em?
— Em đọc thơ.
— Tự nhiên nhỉ. — Hải cười nhẹ, rồi như nhớ ra điều gì. — Em ăn gì chưa?
— Chưa... Quên mất.
Hải không nói gì thêm. Một lúc sau, từ trong balo, anh rút ra một chiếc bánh mì được gói giấy cẩn thận, đặt xuống trước mặt cô.
— Lúc sáng mẹ anh mua hai cái. Anh nghĩ em sẽ quên.
Mai hơi ngẩn người.
— Vậy... anh cũng quên rồi mới để phần em à?
— Không. Anh nhớ, nên để dành.
Cô cắn nhẹ môi, không nói gì nữa. Chỉ cầm lấy chiếc bánh mì và bóc ra. Bên ngoài bánh đã nguội nhưng trong lòng cô thì bỗng ấm đến lạ.
Trong không gian yên tĩnh của thư viện, cả hai ngồi sát hai bàn kề nhau. Mai đọc thơ, Hải làm đề thi. Thỉnh thoảng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh – đôi lúc bắt gặp ánh mắt anh cũng đang liếc sang, nhưng cả hai đều giả vờ như không.
Gió từ cửa sổ lùa vào, thổi nhẹ mái tóc Mai. Một sợi tóc bay lên vướng vào tay Hải. Anh chậm rãi đưa tay gỡ nó ra, không nói gì.
Nhưng trái tim Mai thì đang gõ trống rộn ràng.
-----
Cảm ơn bạn đã để ý! Bạn nói rất đúng — phần 2 của chương 2 đã có chi tiết Hải đưa bánh mì thịt cho Mai, nên việc lặp lại ở phần 3 là thiếu hợp lý. Mình sẽ sửa lại phần 3 cho mạch truyện trôi chảy, tránh lặp nội dung và vẫn giữ được sự ấm áp, đời thường trong mối quan hệ của hai nhân vật.
---
Tan học.
Trường chuyên vẫn ồn ào như tổ ong vỡ tổ mỗi lần trống điểm buổi cuối vang lên. Mai nhanh chân bước ra cổng, chiếc balo hơi nặng sau lưng nhưng cô chẳng mấy để tâm. Cô quen rồi — quen với việc có người đợi mình ngoài cổng mỗi chiều, quen với một dáng người cao cao dựa hờ vào xe máy điện, tay đút túi, ánh mắt lặng lẽ dõi theo cánh cổng lớn.
Hải.
Vẫn bộ đồng phục 12A4 phẳng phiu, tóc anh có phần rối hơn buổi sáng — chắc do chiều gió mạnh. Mai bước đến gần, mỉm cười. Hải cũng nhẹ nhàng đội nón bảo hiểm lên cho cô, một hành động đã thành thói quen.
— Về thẳng à? – anh hỏi.
— Ừm. Mẹ bảo về sớm làm bài nhóm.
Không dài dòng, Hải lên xe, Mai ngồi sau, tay đan lại trước bụng. Chiếc xe điện lặng lẽ lăn bánh rời khỏi trường. Không ai nói gì, nhưng sự im lặng ấy lại không hề ngột ngạt — nó giống như một giai điệu quen thuộc, không lời mà vẫn đủ đầy.
Trên đường về, Mai đột nhiên phá vỡ bầu không khí.
— Hôm nay có cô lớp bên hỏi em có phải người yêu anh không đấy.
Hải nhướn mày, không ngoái đầu.
— Rồi em trả lời sao?
Mai bật cười khúc khích, hơi nghiêng người về trước như muốn ghé tai Hải nói nhỏ:
— Em bảo không. Hải nhà em chưa đủ điểm để đậu vào tim em đâu.
Hải khẽ nhếch môi, khóe miệng cong lên một chút như gió lướt qua.
— Vậy à. Lần sau để anh xin đề thi thử trước.
Mai cười lớn, đầu khẽ chạm nhẹ vào lưng áo anh một nhịp. Gió chiều vẫn dịu, còn nụ cười ấy thì mang theo vị của nắng.
Chiếc xe rẽ vào con hẻm quen, hai bên đường vắng dần người. Trước cửa nhà, Mai xuống xe, khẽ phủi tà áo đồng phục rồi quay lại.
— Hôm nay không đưa thêm gì à?
— Sáng đưa bánh mì rồi. Tham.
Mai giả vờ bĩu môi:
— Em chỉ định xem anh có nhớ không thôi.
Hải không đáp, chỉ rướn mày cười nửa miệng. Mai quay người vào nhà, không quên đá lông nheo một cái.
Trên ban công tầng hai, rèm cửa phòng Mai lật phật bay nhẹ trong gió. Bên kia đường, Hải cũng vừa dắt xe lên sân, quay đầu nhìn thoáng qua. Không hẹn, cả hai đều khựng một giây trước khi bước vào nhà — như thể vẫn còn gì đó chưa kịp nói.
Và thế là một ngày nữa khép lại, bình yên và nhẹ tênh.
---
Dưới đây là phần 4 của Chương 2 – Gió sớm và bánh mì nóng trong tiểu thuyết Thanh Xuân Có Anh Và Em. Phần này tiếp nối mạch truyện nhẹ nhàng, ấm áp, đời thường giữa Mai và Hải, dần hé lộ những rung động ngầm nhưng chưa rõ tên.
----
Tám giờ tối.
Căn phòng của Mai vẫn sáng đèn, ánh sáng vàng nhạt hắt qua lớp rèm mỏng khiến cả không gian như dịu lại. Trên bàn học, Mai đang cắm cúi làm bài tập Ngữ Văn, chiếc bút lông ngòi nhỏ chạy đều trên tờ giấy có đầu đề “Cảm nhận về vẻ đẹp tuổi trẻ trong thơ Xuân Quỳnh”.
Cô vừa viết vừa gõ nhẹ chân xuống sàn, nhịp theo giai điệu nhạc lofi nhẹ nhàng đang phát từ điện thoại. Dạo này, cô nhận ra mình có thể học tập trung hơn khi nghe nhạc không lời — hoặc ít ra là khi tâm trí bớt mải suy nghĩ về một ai đó.
Đối diện bên kia đường, cửa sổ phòng Hải cũng sáng đèn. Màn rèm buông hờ, thỉnh thoảng thấp thoáng bóng anh đi qua. Không biết đang học gì, chắc là Toán nâng cao hoặc bài tập nhóm. Mai khẽ liếc đồng hồ — 8:16 — rồi cầm điện thoại lên, mở tin nhắn với một cái tên quen thuộc: “Anh Hải 🐟”.
> Mai: “Học chưa?”
Không đến hai mươi giây sau, màn hình sáng lên:
> Hải: “Vừa làm đề xong. Em thì sao?”
> Mai: “Văn, Xuân Quỳnh, mệt tim luôn á.”
> Hải: “Em hay mệt tim lắm. Hồi sáng ăn bánh mì anh mua có ngon không?”
Mai bật cười, gõ lại:
> Mai: “Ngon, nhưng hơi cay. Có phải anh cố tình chọn loại ớt hiểm không đó?”
> Hải: “Anh chỉ thử lòng em thôi. Vượt qua được thì chứng tỏ xứng đáng.”
Cô bật cười khúc khích, tự dưng thấy dễ chịu lạ thường. Gió đêm luồn qua khe cửa, mang theo hương hoa sữa thoảng nhẹ đầu mùa, khiến không khí trong phòng càng thêm dịu mát.
Mai đứng dậy, kéo cửa ban công ra. Từ vị trí này, cô có thể nhìn rõ phòng Hải — cũng đang mở cửa. Như có linh cảm, Hải đúng lúc đó bước ra, tay cầm cốc nước, mắt chạm mắt với cô trong khoảnh khắc rất khẽ. Không cần nói gì, cả hai chỉ mỉm cười, rồi cùng quay vào.
Mai trở lại bàn học, gõ thêm một dòng cuối cùng vào đoạn văn vừa viết:
> “Tuổi trẻ là những rung cảm ngây thơ và chưa rõ tên, là khoảnh khắc bạn quay đầu nhìn một ai đó dưới ánh đèn vàng mờ ảo, và tim khẽ lỡ một nhịp.”
Gió đêm lại lùa qua, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ và cả những nghĩ suy khó gọi thành tên.
-----
Dĩ nhiên rồi! Dưới đây là phần 5 (viết lại, hoàn chỉnh) của Chương 2 trong tiểu thuyết Thanh xuân có anh và em, đã được chỉnh sửa phù hợp với chi tiết nhà đối diện và Hải đi xe máy điện, có ấn chuông cửa.
---
Bài tập Văn khó thật sự. Mai chống cằm nhìn chiếc laptop trước mặt, những dòng chữ cô gõ ra rồi lại xóa cứ như một vòng lặp không có lối thoát. Cô định viết một đoạn phân tích nhân vật Vũ Nương, nhưng mỗi lần viết được vài câu, cô lại thấy… nhạt như nước ốc.
Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường như cố tình trêu chọc cô. Đã hơn mười một giờ.
Cô vươn vai, đôi vai nhỏ mỏi nhừ. Cô lơ đãng mở điện thoại, thấy Hải đang hoạt động. Không do dự, cô nhắn:
Mai: "Anh làm xong bài chưa? Giúp em với 🥺"
Chưa đầy nửa phút sau, Hải trả lời:
Hải: "Mai hoa khôi, học bá nhất 11A1 mà cũng có ngày kêu cứu à?"
Mai: "Đừng cà khịa nữa. Cứu em đi. Em bí thật rồi. 😩"
Dòng tin nhắn bên kia hiện lên đang nhập… rồi lại biến mất. Mai còn đang định nhắn thêm gì đó thì...
“Ting tong.”
Tiếng chuông cửa vang lên trong đêm tĩnh lặng. Mai giật mình. Ban đầu còn tưởng mình hoa mắt hay bị ảo giác vì đói. Nhưng rồi tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Cô bước vội ra ban công. Dưới ánh đèn đường vàng dịu, Hải đang đứng trước cổng, một tay cầm túi giấy, tay kia cầm ly gì đó, bốc khói nhè nhẹ.
Cô nhíu mày gọi nhỏ:— "Anh làm gì thế?"
Hải ngước lên, nở nụ cười nhàn nhạt.— "Anh biết em còn thức. Xuống đây, lấy sữa và bánh quy nè."
Mai hơi bất ngờ.— "Ai bảo anh em đói?"
— "Không cần ai bảo. Nhìn cái mặt thiếu máu của em sáng nay là biết tối sẽ thức khuya. Con gái học bài khuya mà không ăn gì, hại sức khỏe lắm đó nha."
Không đợi Mai phản ứng, anh lùi lại một chút, dựng xe sát cổng. Mai chạy vội xuống, tóc buộc vội, mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình như nuốt trọn người.
Cánh cổng sắt mở ra, gió đêm lùa vào lạnh buốt. Cô đón lấy túi bánh và ly sữa ấm nóng. Tay cô hơi run vì lạnh, Hải nhận ra, liền đưa tay giữ nhẹ lấy tay cô trong thoáng chốc.
— "Cẩn thận nóng đấy. Em ôn bài gì mà chăm vậy?"
— "Bài phân tích nhân vật Vũ Nương…" – cô nhăn mặt – "Em viết hoài không ra ý gì hay ho hết."
— "Để mai anh gợi ý cho. Giờ thì uống sữa đi rồi nghỉ một chút. Không cần thức khuya đến kiệt sức."
Cô mím môi, gật đầu. Không hiểu sao, khoảnh khắc nhỏ ấy lại khiến tim cô đập nhanh hơn bình thường.
— "Mai này…" – Hải chợt nói khi cô chuẩn bị quay vào nhà – "Nếu có gì mệt mỏi hay áp lực, em nói với anh. Anh sẽ nghe."
Mai hơi khựng lại. Ánh mắt cô gặp ánh mắt anh trong vài giây. Không nói gì nữa, cô khẽ gật đầu rồi quay lưng đi, bước thật nhanh vào nhà như sợ bị ai đó nhìn thấy gò má vừa ửng hồng lên vì lời nói bất chợt kia.
Hải đứng đó một lát, rồi mới nổ máy xe điện, âm thanh nhẹ nhàng như chính sự quan tâm lặng lẽ mà anh luôn dành cho cô suốt bao năm.
---
Dưới đây là phần 6 được viết lại hoàn chỉnh, đã sửa hợp lý theo ý bạn: Mai đi chơi về một mình, nhắn tin cho Hải nhưng không được hồi âm, ngồi khóc vì tủi thân. Mạch truyện đã được giữ thống nhất, cảm xúc đúng với hình ảnh nhân vật từ trước đến giờ.
---
Đêm nay trời không mưa, nhưng gió lại lạnh lạ thường.
Mai đứng trước cổng khu biệt thự nơi nhỏ bạn thân tổ chức sinh nhật. Ánh đèn lấp lánh trong sân nhà phía sau lưng cô vẫn sáng rực, tiếng nhạc vẫn còn vang vọng, vậy mà lòng cô chùng xuống như vừa bước ra khỏi một thế giới đầy màu sắc, để trở về với khoảng tối trống trơn.
Cô nhìn màn hình điện thoại.
22:07
Tin nhắn vẫn nằm đó, chỉ một chữ “Đã gửi”. Không có hồi âm.
> Mai: “Anh ơi, đón em nha. Em ra rồi. :)”
Tin nhắn gửi đi từ mười lăm phút trước, khi cô bắt đầu tạm biệt mọi người và bước ra cổng. Trong lòng đầy mong chờ.
Vì từ trước tới giờ, mỗi lần đi học, đi thi, đi đâu về muộn, người xuất hiện đầu tiên bên cô… đều là anh.Lặng lẽ. Đều đặn. Chẳng cần ai nhắc.
Thế mà hôm nay lại khác.
Mai đưa mắt nhìn quanh con phố vắng. Không một bóng xe quen thuộc. Cũng không có ai gọi cô từ phía sau lưng.
Cô bấm máy lần nữa, nhấn nút gọi.
Không ai bắt máy.
Đèn đường vàng vọt, tán cây nghiêng nghiêng, mái tóc đen nhánh của cô khẽ rung trong gió. Cô gồng tay ôm lấy khuỷu tay mình, môi mím lại.
Mai bước vài bước rồi khựng lại. Cảm giác như lòng tự trọng vừa va phải vết xước.
Cô chẳng phải đứa trẻ yếu đuối, cũng không muốn trở thành một người con gái chỉ biết dựa dẫm. Nhưng không hiểu sao, chỉ vì một tin nhắn không ai trả lời, trái tim cô lại nhói lên thật lạ.
Tựa như một mảnh ghép quen thuộc vừa lệch khỏi vị trí vốn dĩ.
Cô quyết định không gọi nữa. Gọi thêm, chỉ thấy mình nhỏ bé hơn mà thôi.
Một chiếc xe máy điện lướt qua – không phải anh.
Cô ngước lên trời.
Tối nay trăng mờ. Gió lạnh đến gai người.
Mai mở app đặt một chiếc xe công nghệ. Chưa đầy năm phút sau, cô đã ngồi sau yên, không nói một lời.
Suốt quãng đường về, cô nhìn vào màn hình điện thoại tối đen, tay nắm chặt vạt váy.
---
Về đến trước cổng nhà, cô nói nhỏ với bác tài:– Dạ con cảm ơn ạ.
Rồi tự mình bước xuống, tự mình mở cổng, tự mình đi vào con hẻm quen thuộc.
Nhà bên kia vẫn sáng đèn tầng hai – nơi căn phòng có ban công đối diện phòng cô.
Cô ngồi thụp xuống bậc thềm trước cửa nhà mình.
Cảm giác buốt lạnh lan từ dưới chân lên tận lòng ngực.
Không phải vì trời. Mà vì người.
Cô đưa tay lên lau nhẹ giọt nước mắt đầu tiên vừa rơi xuống má. Rồi một giọt nữa.
Cô bật khóc. Không lớn tiếng, chỉ là nước mắt cứ thế rơi, không kịp ngăn.
---
"Ting!"
Điện thoại sáng lên. Là một tin nhắn từ… Hải.
> Hải: “Anh xin lỗi… Không để ý điện thoại. Em về tới nhà nhớ nhắn anh một tiếng nha.”
Mai cười. Một nụ cười vừa chua vừa mặn.
Cô nhìn màn hình, lòng bỗng dậy lên một thứ cảm xúc không gọi được tên. Không phải giận, cũng chẳng phải buồn đơn thuần. Là thất vọng, là hụt hẫng, là không biết mình có quan trọng với ai đó hay không.
Cô tắt màn hình. Không trả lời.
Mọi âm thanh dường như rơi vào khoảng lặng. Chỉ còn lại tiếng gió len qua kẽ lá và tiếng tim cô đập từng nhịp lặng thinh.
---
Tuyệt vời! Mình sẽ tiếp tục với Phần 7 của truyện "Thanh xuân có anh và em", bám sát tình tiết bạn đã định:
> "Sáng hôm sau, Mai có vẻ ít nói chuyện với Hải hơn – vì vẫn còn giận dỗi chuyện đêm hôm trước."
---
Trời vừa hửng sáng, những tia nắng đầu tiên lọt qua rèm cửa, nhẹ nhàng rọi vào căn phòng quen thuộc. Mai tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp, vết tích từ đêm qua vẫn chưa kịp phai.
Cô không đặt báo thức. Vẫn dậy đúng giờ như mọi khi.
Nhưng khác hẳn mọi hôm, hôm nay cô không bước ra ban công nhìn sang bên kia, không nhắn tin cho Hải, cũng không chuẩn bị hai phần bánh mì như thường lệ.
Cô buộc tóc cao, khoác áo khoác mỏng, và đi xuống nhà. Mẹ đã dậy từ sớm, đang cắm bình nước sôi.
– Mai, mẹ để phần bánh mì ở bàn nha. Hôm nay không ăn cùng Hải hả con?
Mai mỉm cười nhạt, lắc đầu: – Dạ thôi mẹ, hôm nay con ăn trên trường luôn.
Mẹ nhìn con gái một cái đầy ngờ vực, nhưng rồi cũng không hỏi thêm. Tính Mai xưa giờ vẫn độc lập, không hay mè nheo.
Cô bước ra cổng, đúng lúc đó, tiếng xe máy điện dừng lại bên kia đường. Là Hải – vẫn với bộ đồng phục chỉnh tề, tai đeo một bên tai nghe, cặp để ngay ngắn trên xe.
– Mai, đi chưa? – Hải gọi với qua.
Mai chỉ gật đầu, bước chậm rãi tới, không đáp lại. Mắt không nhìn anh.
Hải nhíu mày, vội tháo tai nghe: – Em sao vậy?
– Không sao. – Mai nói gọn lỏn, rồi leo lên yên sau.
Cô không vòng tay qua anh như mọi khi. Không dựa đầu vào lưng anh khi gió thổi mạnh. Chỉ lặng lẽ ngồi thẳng lưng, tay bám vào thành yên xe.
Hải cảm nhận rõ sự thay đổi.
– Hôm qua… anh xin lỗi nha. Anh đang làm bài, quên coi điện thoại. – Anh nói khi dừng xe ở đèn đỏ.
Mai im lặng.
– Em về nhà lúc mấy giờ vậy?
– Mười giờ. – Vẫn là một câu trả lời cụt ngủn.
Hải mím môi. Anh biết, cô đang giận. Mà Mai giận thì rất nhẹ, rất im lặng, nhưng lại dai dẳng vô cùng.
Cô không hờn trách. Không lớn tiếng. Chỉ là cái cách cô trở nên xa cách đến lạnh lùng, khiến anh thấy bối rối, có chút hụt hẫng.
---
Đến cổng trường, Mai xuống xe, cúi đầu chào: – Em cảm ơn.
Rồi quay người đi thẳng.
Không đợi anh dựng xe, không nói thêm một câu. Cứ thế, biến mất vào dòng học sinh đông đúc đang tràn vào trường.
Hải đứng đó, tay vẫn còn cầm nón bảo hiểm, mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang khuất dần sau dãy lớp học.
Không hiểu sao, cảm giác hụt hẫng cứ lớn dần trong lòng anh.
---
Tiết Văn đầu tiên, Mai vẫn như thường ngày: nghiêm túc, chăm chú nghe giảng, ghi chép rõ ràng. Nhưng ánh mắt cô lặng hơn, môi mím chặt hơn, và tuyệt nhiên không còn cái vẻ rạng rỡ khi nhắc đến người bên nhà đối diện.
Cô không giận lâu – vốn dĩ là vậy. Nhưng lần này lại khác.
Vì đêm qua, giữa một con phố dài lạnh gió, cô đã từng nghĩ:"Nếu là anh của mọi khi… thì đã không để em đứng đợi lâu đến thế."