Chuyện tôi đăng ký vào Đại học Hồng Kông, bố mẹ tôi không hé lộ nửa lời ra ngoài.
Tôi ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, tâm trạng chưa bao giờ bình lặng đến thế.
Sự lo lắng, bất an, bồn chồn ngày trước,dường như thật sự đã bị thời gian cuốn đi rất nhiều.
Ngày trước khi nhập học, bố mẹ cùng tôi bay đến Hồng Kông.
Cậu tôi đến đón ở sân bay quốc tế Hồng Kông.
Nghe nói suốt mùa hè tôi ở Úc để học lấy bằng lái máy bay cá nhân, ánh mắt cậu sáng rực lên:
“Tốt! Con bé này thật sự đã lớn rồi.
Cuối cùng cũng không còn suốt ngày dính lấy cái cậu tên Trần Húc kia, mở miệng nhắm mắt gì cũng chỉ nhắc đến nó.
Tốt lắm, người trẻ nên như vậy, lúc còn sức lực thì tranh thủ học thêm kỹ năng cứng.
Mà còn thi đại học được điểm cao thế, chọn ngành tài chính của Đại học Hồng Kông nữa, cậu vừa bất ngờ vừa mừng!”
Tôi cũng cảm thấy mình thật sự rất ổn.
Những ngày thất tình từng bị ghen tỵ, uất ức và nghi ngờ bản thân bủa vây không thể đánh gục được tôi.
Ngược lại, nó giống như một hồi chuông cảnh tỉnh chát chúa, buộc tôi phải ngẩng đầu lên.
Không còn chỉ chăm chăm nhìn về ngọn hải đăng mang tên Trần Húc nữa.
Mà bắt đầu nghiêm túc nhìn vào con đường dưới chân mình.
Tất nhiên, bảo không có cảm xúc tiêu cực thì là nói dối.
Tôi vẫn nhớ suốt năm lớp 12, vì Tô Hạ mà Trần Húc trách móc tôi hết lần này đến lần khác:
“Cậu nhỏ mọn quá.”
“Đừng giận nữa, trưởng thành một chút đi được không?”
“Nhà cô ấy nghèo vậy, thông cảm một chút có sao đâu?”
Cái cảm giác bị phụ lòng, bị xem nhẹ ấy, giống như những bao cát nặng trĩu, chất từng chút một trên lồng ngực tôi.
Nhưng có lẽ chính vì bị uất ức đến cực điểm, con người ta mới có thể bình tĩnh lại.
Có biết bao đêm tôi nằm trong chăn khóc lén.
Khóc xong lại lau nước mắt, lấy đề thi thử ra, cắm đầu luyện tập hết lượt này đến lượt khác.
Những đêm mất ngủ và giằng xé tâm lý, đổi lại là một lần bứt phá trong kỳ thi đại học.
Giúp tôi đủ điều kiện đăng ký vào Đại học Hồng Kông và thành công.