Thanh Xuân Tự Mình Viết Tiếp

Chương 7



Tôi nhớ rất rõ, sự thay đổi vi tế giữa tôi và Trần Húc bắt đầu từ sáng ngày thứ hai kể từ khi Tô Hạ chuyển vào lớp chúng tôi.

Theo lệ thường, 6 giờ 15 sáng, Trần Húc sẽ mang theo hộp sữa tôi thích nhất, đúng giờ đứng chờ trước cửa nhà tôi để cùng đi học.

Đó là nghi thức bất biến suốt 15 năm giữa chúng tôi.

Từ tiểu học đến cấp ba, bất chấp mưa gió.

Tôi đã quen với dáng vẻ anh ấy đứng chờ mình trong ánh ban mai.

Nhưng sáng hôm ấy, dưới tán cây, chẳng có ai cả.

Tôi đi học một mình.

Đến khi học xong hai bài văn, mới thấy Trần Húc và Tô Hạ chậm rãi bước vào lớp.

Tay anh trống không.

Tôi hỏi:

“Hộp sữa của tớ đâu?”

Trần Húc gãi đầu:

“À… đưa cho Tô Hạ rồi.”

Rồi cười cợt như không có gì to tát:

“Hầy, đừng nhắc nữa. Cô ấy mới chuyển trường, không biết đường, nhà lại xa.

Nói sợ đi học muộn, bảo tớ đến đón một chút.

Trên đường, cô ấy lỡ miệng nói từ nhỏ đến lớn chỉ ăn màn thầu trắng với nước lọc vào buổi sáng, đến nỗi vị sữa bò thế nào cũng gần như quên mất rồi.

Tớ thấy tội quá, nên đưa luôn hộp sữa mua cho cậu cho cô ấy.

Không sao đâu, Mặt Trăng của tớ , đừng nhỏ mọn.

Mai tớ mua cho cậu hai hộp, được chưa?”

Anh ấy định xoa đầu tôi theo thói quen, cứ như đây chỉ là một chuyện vặt vãnh chẳng đáng nói.

Nói thật, chỉ là một hộp sữa, tôi thật sự không thiếu.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ chính là — Tô Hạ bỗng chốc mắt đỏ hoe:

“Đều là lỗi của tớ, Lâm Xuyên ! Cậu đừng giận nữa.

Tớ biết tớ không nên uống hộp sữa đó.

Chắc vì từ nhỏ cậu sống sung sướng quá nên chẳng thể hiểu được cái cảm giác như bọn tớ…

Buổi sáng thức dậy chỉ có chiếc màn thầu nguội lạnh, đến một ngụm sữa ấm cũng là điều xa xỉ.

Cậu không hiểu đâu, thật sự xin lỗi.

Về sau tớ sẽ không dám đụng vào bất cứ thứ gì của cậu nữa, xin cậu đừng giận…”

Tôi đứng ngây ra tại chỗ, không ngờ Tô Hạ lại đột nhiên quay sang chỉ trích tôi như vậy.

Nước mắt cô ta lăn đúng lúc theo lời nói vừa tội nghiệp vừa đáng thương.

Các bạn trong lớp bắt đầu thì thầm sau lưng:

“Chỉ là một hộp sữa thôi mà, làm gì đến mức ấy?”

“Tô Hạ đáng thương thật đấy, nghe nói hoàn cảnh nhà cô ấy tệ lắm.”

“Ừ, tiểu thư từ nhỏ được nuông chiều thì vậy thôi, chuyện nhỏ xíu cũng so đo, không hiểu được nỗi khổ tầng lớp dưới.

Trần Húc đứng giữa chắc cũng mệt mỏi lắm…”

Trần Húc cũng nghe thấy mấy lời xì xào đó, liền kéo tôi lại dỗ dành:

“Thôi mà, có gì to tát đâu, đừng giận nữa, ngoan.”

Nhưng rõ ràng tôi đâu có nói gì.

Đó là lần đầu tiên Tô Hạ dùng danh nghĩa “học sinh nghèo” như một vũ khí, biến tôi thành cô tiểu thư vô lý, hay giận hờn và thiếu cảm thông.

Thật ra, phần lớn những nỗi thất vọng trong một mối quan hệ không đến từ biến cố lớn nào cả.

Mà là những chuyện nhỏ nhặt tích tụ từng chút một, từng ngày một.

Những lần cãi vã về sau, chẳng qua là phiên bản nâng cấp của ngày hôm đó mà thôi.

Nghĩ lại, những lần nhẫn nhịn và tự vấn bản thân , có phải mình quá nhỏ nhen?

Chẳng qua là từng nhát xẻ nhỏ, chuẩn bị cho sự chia cắt triệt để của ngày hôm nay.

Trần Húc có lẽ chưa bao giờ thực sự hiểu được rằng:

Khi nền móng của tin tưởng và ưu ái bị lung lay từng chút một, thì đến một ngày nó sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Và đó là lúc hai người rẽ theo hai ngả đường.

Anh ấy vẫn vui vẻ gọi điện cho tôi:

“Mặt Trăng của tớ , mau ra mở cửa.

Tớ vừa từ nhà bà ngoại về, mang cho cậu loại bánh giòn cậu thích nhất nè.

Không có ai mở cửa, bấm chuông cả buổi rồi.

Đừng nói là còn chưa dậy nha?

Dậy mau đi heo lười, hôm nay phải đến Phúc Đán báo danh đấy.

Không dậy là tớ đi một mình đó nha.”

Anh ấy không biết rằng, lúc này tôi đã bước ra khỏi sân bay.

Ngồi trên xe của cậu, chạy thẳng về trường học mới.

Nhưng không phải Phúc Đán.

Mà là Đại học Hồng Kông.