Thanh Xuân Tự Mình Viết Tiếp

Chương 8



Tôi nói với anh:

“Trần Húc, không cần đợi tôi đâu.

Cậu cứ lái xe một mình đi nhập học đi.

Chúc cậu có khoảng thời gian thật vui vẻ ở Phúc Đán.”

Trần Húc bên kia điện thoại cười xòa:

“Đồ nhỏ mọn, tớ chỉ dọa cậu thôi mà, cậu tưởng thật à?

Dậy mau đi, tớ đang chờ dưới lầu này.

Tớ đảm bảo lần này chỉ có hai đứa mình thôi.

Dù Tô Hạ cũng đỗ Phúc Đán, nhưng lần này tớ rất kiên quyết, cô ấy nhắn mấy tin đòi đi nhờ xe, tớ đều không đồng ý. Vậy đã đủ thành ý chưa?”

Tôi tựa đầu vào cửa kính xe, nhìn những con phố lạ lẫm ở Hồng Kông:

“Không cần đâu, thành ý đến muộn còn rẻ hơn cỏ.

Tôi đang trên đường đến trường nhập học rồi.

Nhưng không phải Phúc Đán, mà là Đại học Hồng Kông.”

Trần Húc sững người:

“Đại học Hồng Kông? Cậu đừng đùa nữa!

Chúng ta chẳng phải đã hứa cùng thi vào Phúc Đán sao?

Tớ biết rồi, cậu đang dọa tớ đúng không?

Cậu vẫn còn giận chuyện trước đây à?

Ba ngày trước tụi mình chẳng phải đã làm lành rồi sao?”

Tôi thản nhiên nói: “Tôi nói thật.”

“Anh không tin!” Giọng Trần Húc đột nhiên hoảng loạn đến đáng sợ.

“Chắc chắn là cậu còn đang ngủ, tin không, tớ leo cửa sổ vào phòng, kéo cậu ra khỏi chăn luôn bây giờ cho coi!”

Tôi nghe thấy trong điện thoại có tiếng lục đục.

Cùng với đó là tiếng bác bảo vệ la lớn:

“Cậu kia, làm gì đấy?

Nguy hiểm đấy, mau xuống đi!

Nhà này không có ai đâu, họ đi hết sang Hồng Kông rồi.

Thật đấy, không lừa cậu đâu, cậu mà trèo thế này là xâm nhập gia cư đấy!

Chính ông Lâm bố cô bé , còn gọi điện dặn trước lúc đi, nói con gái thi đậu Đại học Hồng Kông .

Cả nhà cùng đi đưa con nhập học, nhà sẽ không có ai trong thời gian tới.

Bảo tụi tôi tối nào cũng phải tuần tra kỹ khu biệt thự này.

Sao cậu không nghe lời?

Đừng khóc mà, cái mặt cậu sao thế kia?

Có ai không, báo với mẹ cậu ấy đi, cậu này có gì đó không ổn, như thể vừa bị rút mất hồn vía vậy!”

Tôi không nghe thêm nữa, dứt khoát cúp máy.

Tôi biết, Trần Húc nhất thời chưa thể chấp nhận được.

Nhưng cũng giống như cách tôi đã đoạn tuyệt anh ấy.

Dù quá trình có đau đớn đến mấy, rồi cũng sẽ có ngày vượt qua được.

Tôi xóa Trần Húc khỏi danh bạ và danh sách liên lạc một lần nữa.

Từ giờ trở đi, những yêu – hận – dây dưa từng có giữa chúng tôi, sẽ không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi không ngờ, tối hôm đó, anh ấy lại mua vé bay sang, đứng dưới ký túc xá Đại học Hồng Kông.

Cho đến khi thấy tôi bước ra từ tòa nữ sinh, anh mới hoàn toàn tin lời tôi là thật.

Mắt anh đỏ hoe, giọng vỡ vụn.

Sự kiêu ngạo và tự tin thường ngày tan biến không còn dấu vết, chỉ còn lại vẻ hoảng loạn và bất lực của kẻ bị bỏ rơi:

“Tại sao chứ? Chỉ vì cô ta… Tô Hạ sao?”

Anh gần như hét lên, khiến sinh viên qua đường đều quay lại nhìn.

“Lâm Xuyên , cậu có biết mình đang làm gì không?

Chúng ta đã hứa rồi, cả đời không rời xa nhau, sẽ học cùng một trường, ở cùng một thành phố, có chung một tương lai.

Sao cậu có thể, sao cậu nỡ…”

Giọng anh nghẹn lại, run rẩy đầy khó tin và sụp đổ:

“ Cậu thật sự muốn bỏ rơi tớ sao? Cậu thật sự không cần tớ nữa sao?!”

Tôi nhìn anh gần như suy sụp trước mắt mình, trong lòng không phải là không gợn sóng.

Những hình ảnh suốt 15 năm bên nhau cứ thế lướt qua trong đầu.

Những vì sao trên sân thượng, hộp kem xoài vượt tường mang về, ly sữa đưa tôi trong buổi sớm mờ sương…

Nhưng tất cả, cuối cùng đều dừng lại ở nụ cười của anh tại khách sạn ở Georgia, khi nói câu ấy:

“Được thôi, em đừng hối hận.”

Tôi lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt bình thản đến tàn nhẫn:

“Trần Húc, hơn hai tháng trước, ở cửa khách sạn đó, tôi đã quyết định rồi , sẽ không cần cậu nữa.

Lúc đó, tôi đã nói rất rõ với cậu : chia tay.

Chính cậu gật đầu đồng ý.

Cậu đã nói: ‘Được thôi, đừng hối hận.’

Tôi không hề hối hận. Cậu cuống lên làm gì?”

Sự bình thản của tôi như giọt nước tràn ly, đè nát hy vọng cuối cùng trong anh:

“Gì mà không cần ? Gì mà cuống lên?

Hồi đó tớ chỉ giận quá nói bừa thôi, cậu nghe không ra sao?

Anh tưởng như trước đây, chỉ cần dỗi một chút rồi sẽ lại đâu vào đấy.

Sao cậu lại có thể đơn phương tuyên án tử hình cho mối tình 15 năm của tụi mình chứ?”