Anh cố gắng nắm lấy tay tôi, nhưng tôi khéo léo né tránh.
Từ một chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời, giờ đây Trần Húc trông như một chú chó hoang bị bỏ rơi, lạc lõng và chẳng biết phải làm gì.
Cuối cùng, anh chỉ biết lấy điện thoại ra, giọng run lẩy bẩy:
“ Tớ sẽ xóa Tô Hạ ngay bây giờ, chặn hết liên lạc, sau này cô ấy không còn liên quan gì đến tớ nữa.
Tớ sẽ không bao giờ giúp cô ấy nữa.
Cậu nhìn tớ đi có được không? Mặt Trăng của tớ, cậu nhìn tớ đi…”
Tôi không muốn dùng sự bình tĩnh của mình để phơi bày sự thảm hại của anh, chỉ lắc đầu:
“ Cậu đi đi. Đừng để người ta nhìn thấy rồi cười chê.”
“Cười chê?”
Anh như thể vừa nghe thấy điều gì đó buồn cười đến cực điểm, bật cười thê lương.
Nước mắt bất ngờ lăn dài trên má:
“Mặt Trăng của tớ cũng không cần tớ nữa, thì giữ thể diện làm gì?”
Cảm xúc của anh hoàn toàn mất kiểm soát.
Nước mắt hòa lẫn với biểu cảm đau đớn.
Một chút phong thái kiêu ngạo thường ngày cũng không còn sót lại.
Anh giống như một đứa trẻ bị cả thế giới vứt bỏ, giọng khàn đi, gần như cầu xin:
“ Lâm Xuyên … Mặt Trăng của tớ … Tớ xin cậu , đừng đối xử với tớ như vậy.
Cậu quên rồi sao, tớ từng nói…
Tớ – Trần Húc – sống trên đời này là vì cậu
Đó là lời thật lòng, đến bây giờ vẫn vậy.
Tớ đã lên kế hoạch cả rồi.
Tớ bảo ba mua một căn biệt thự gần Phúc Đán, cả mùa hè này tớ đích thân giám sát thi công, sửa thành phong cách cậu thích nhất.
Cậu nói muốn nuôi mèo Ragdoll, nhưng vì mẹ cậu bị viêm mũi dị ứng, không thể nuôi mèo trong nhà, nên tớ đã mua sẵn một con, đặt ở biệt thự, chỉ đợi dịp tạo bất ngờ cho cậu .
Tất cả kế hoạch tương lai của anh đều có cậu , chỉ có cậu !
Mặt Trăng của tớ , sao cậu có thể đột ngột quyết định không cần tớ nữa?
Sao có thể dứt bỏ như ném một bộ quần áo cũ, tuyệt tình đến thế?
Chẳng lẽ… cậu chưa từng thật sự yêu tớ ?”
Câu cuối cùng, anh gần như gào lên.
Nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt.
Ánh mắt anh dán chặt vào tôi, như cố tìm kiếm chút gì đó lay động, một tia mềm lòng…
Nhưng anh không thấy gì cả.
Cũng giống như cách mà mỗi lần tôi đau đớn đến mức suy sụp, tôi chỉ lạnh lùng đáp lại:
“Đủ rồi, Trần Húc.
Đừng làm loạn ở đây nữa, trông như đứa trẻ không chịu nổi thất bại vậy.”
Câu nói đó như một nhát d/a/o, đ/â/m thẳng vào anh.
Anh không tin nổi:
“ Cậu nói tớ làm loạn?
Tớ chỉ là không hiểu, tại sao vì một chuyện nhỏ mà cậu lại tuyên án t//ử cho tình cảm 15 năm của tụi mình?”
Tôi bật cười, nước mắt cũng rơi xuống theo:
“Chuyện nhỏ sao?
Vậy cậu có từng đếm thử xem đã có bao nhiêu lần những ‘chuyện nhỏ’ như thế?
Trong mắt cậu , sự nghèo khó của Tô Hạ là sự thật, còn sự ấm ức của tôi chỉ là làm quá.
Nhu cầu của cô ấy là đáng thương, còn ranh giới của tôi thì trở thành ích kỷ.
Vậy lúc tôi mất kiểm soát, gào khóc, suy sụp thì cậu đang làm gì?
Trần Húc, tôi nói cho cậu biết:
Tôi muốn chia tay không phải vì một phút bốc đồng, mà là vì cậu luôn luôn phớt lờ cảm xúc của tôi trong tất cả những chuyện liên quan đến Tô Hạ.
Giờ lại kể lể nào biệt thự, nào mèo, thì sao chứ?
Sao không làm từ trước?
Cậu xóa Tô Hạ thì sao?
Cậu mua biệt thự, nuôi mèo thì sao?
Đối với tôi, đó chỉ là màn độc thoại tự cảm động của cậu thôi.
Tôi không cần nữa.
Còn những kế hoạch tương lai, sự tiếc nuối của cậu
Tất cả đều là chuyện của cậu , kể từ lúc tôi buông tay.”
Nói xong, tôi không chờ thêm phản ứng nào, dứt khoát quay lưng rời đi.
Cho dù anh có khản giọng hét về phía bóng lưng tôi:
“Lâm Xuyên ! Sao cậu có thể?
Tình cảm 15 năm của tụi mình, nói buông là buông được sao?!”
Bước chân tôi khựng lại một chút.
Tôi quay đầu, nhìn anh, bình thản đáp:
“Giống như mỗi lần tôi suy sụp nói với cậu rằng ‘Trần Húc, tớ không vui’, ‘ tớ rất buồn’, ‘ tớ không chấp nhận được’, thì cậu lại cười mà bảo: ‘Đừng giận nữa’.
Tôi cũng chỉ là học cách chấp nhận sự thờ ơ cậu dành cho tôi, rồi giờ đây hoàn trả y nguyên lại cho cậu .”
Nói xong, tôi quay người, bước vào sảnh ký túc xá, không ngoảnh đầu.
Để lại phía sau người con trai từng là cả thế giới của tôi, cùng với tất cả đau đớn, oán trách và những ảo tưởng đang sụp đổ của anh .
Bị chặn đứng bên ngoài cánh cửa xoay bằng kính.