Thật ra tôi cũng cảm thấy mình không đáng để được đối xử dịu dàng như vậy.
Nhưng khi nghe anh nói câu đó, trong lòng tôi vẫn thấy ấm áp đến lạ.
“Chú Lục, cảm ơn chú.”
Tôi lau nước mắt, định trả lại chiếc khăn tay, nhưng vừa nhớ mình vừa dùng nó để xì mũi liền rụt tay về, “Để em giặt sạch rồi trả lại sau nhé.”
“Cho em luôn.”
“…” Đây là chê tôi bẩn sao?
5
Ngày hôm sau, tôi giặt sạch chiếc khăn tay, định tìm cơ hội trả lại cho anh.
Kết quả là gặp ngay Lục Vũ hầm hầm xông đến trước mặt tôi.
Tôi theo bản năng lùi lại hai bước, cảnh giác hỏi: “Anh định làm gì?”
“Chột dạ à?” Hắn nhếch mép cười khẩy, dáng vẻ cực kỳ khó ưa.
“Thần kinh.” Tôi xoay người định bỏ đi.
Hắn lập tức túm lấy tay tôi.
“Buông ra!” Tôi gằn giọng, mặt lạnh như băng.
“Xin lỗi!” Lục Vũ hét lên còn to hơn tôi.
Hành lang lớp học người đi lại tấp nập, nghe thấy tiếng xin lỗi, tất cả đều dừng chân quay lại hóng chuyện.
“Anh điên à!” Tự dưng nói xin lỗi, giọng điệu còn khó chịu như vậy.
Dù đúng là hắn đã làm chuyện có lỗi với tôi.
Nhưng kiểu xin lỗi chẳng chút thành ý này, tôi không nhận.
“Hài lòng chưa?” Lục Vũ bực bội nhìn tôi.
Tôi lắc đầu, “Không hài lòng.”
Hắn nghiến răng, “Chu Thanh Thanh, rốt cuộc em muốn thế nào?”
Nhìn khuôn mặt vì tức giận mà méo mó của hắn, tôi bỗng nhớ tới chuyện hôm qua Lục Hoài An bảo sẽ “nói chuyện” với bố mẹ hắn về cái tam quan lệch lạc của hắn.
Hôm nay hắn chạy tới xin lỗi, chắc chắn là vì chuyện đó rồi.
Nghĩ thông suốt, tâm trạng tôi lập tức tốt lên.
Tôi từng ngón gỡ tay hắn ra, nhếch môi cười lạnh: “Trừ khi anh kéo Tô Vũ tới xin lỗi cùng, và trước mặt mọi người thừa nhận một người là tra nam, một người là tiểu tam quen thói.”
“Em quá đáng thật đấy!” Ánh mắt hắn tối sầm, hung hăng trừng tôi.
“Vậy khỏi nói chuyện.”
Tôi quá đáng sao?
So với ngày hắn bị tôi bắt quả tang ngoại tình, còn dám nói quen tôi chỉ vì thương hại tôi nghèo và xấu .
Sợ bốn năm đại học không ai yêu nên mới “ban ơn” cho tôi lọt vào hồ cá của hắn, thì tôi đã quá nhân từ rồi.
Tôi vẫn nhớ như in hôm đó, khi tôi vừa ra khỏi phòng hắn,
Tô Vũ còn ngẩng cao đầu, giọng điệu kênh kiệu bảo tôi:
“Chu Thanh Thanh, cô nên cảm thấy may mắn vì tôi cướp được bạn trai cô. Bị tôi cướp đàn ông là vinh hạnh của cô!”
Tự tin tới mức nào mới nói ra lời đó được chứ?
Nhưng khi ấy tôi bị những lời độc địa của Lục Vũ làm tổn thương sâu sắc, đến mức chẳng còn sức để phản bác.
Chỉ khi về ký túc xá tôi mới bừng tỉnh, nhận ra mình vừa bị đôi c/ẩ/u nam nữ đó giẫm đạp một trận nhục nhã.
Tức đến run cả người!
Mấy cô bạn biết chuyện đều tức điên, muốn đi tìm hai kẻ đó tính sổ, nhưng nghe nói chú họ của Tô Vũ là trợ lý viện trưởng, nên đành bỏ qua.
Bất lực quá, Tiểu Hạ mới bày kế bảo tôi đi quyến rũ Lục Hoài An.
Tôi bốc đồng làm chuyện ngu xuẩn, nên mới chuốc lấy bài học đẫm nước mắt sau đó.
Dù vậy, việc hôm nay Lục Vũ chạy tới xin lỗi chắc chắn là do Lục Hoài An ép hắn.
Hắn nghe lời chú mình như thế, chứng tỏ bị chú nắm thóp rất chặt.
Nghĩ vậy, tôi bình tĩnh rút chiếc khăn tay trong túi ra, nhếch môi mỉa mai:
“Xem ra tôi phải nói chuyện nghiêm túc với chú Lục về cái tam quan méo mó của cháu trai chú thôi.”
Phải nói, khăn tay của nhà giàu đúng là sang trọng, còn thêu chữ “Hoài” tinh xảo, như đồ dùng của công tử quý tộc thời xưa.
Lục Vũ liếc qua liền nhận ra khăn của chú hắn, kinh ngạc trừng mắt hỏi: “Sao em lại có khăn tay của chú tôi?”
“Chú anh tặng.” Tôi không hề nói dối, vì đúng là anh đã bảo cho tôi luôn chiếc khăn này.
“Không thể nào.” Lục Vũ lắc đầu liên tục như trống lắc, như thể bị sốc nặng.
“Không tin thì gọi điện hỏi đi.”
Tôi thản nhiên, một là khăn này thực sự là của Lục Hoài An tặng, hai là tôi chắc chắn hắn chẳng có gan gọi.
Quả nhiên, Lục Vũ không dám hỏi chú mình.
Chỉ dùng ánh mắt đầy hận ý lườm tôi, nghiến răng đe dọa: “Cứ đợi đấy!”
“Đợi thì đợi.” Giờ tôi đã như mặc giáp thép, chẳng sợ gì nữa.
Huống chi phía sau còn có chú Lục chính trực chống lưng, tôi lo gì.
“Giỏi lắm!” Lục Vũ hậm hực giơ nắm đấm lên trời rồi bỏ đi.
Hắn vừa đi, đám đông liền tản ra.
Tiểu Hạ chạy đến, đấm nhẹ vai tôi, cười tinh quái: “Lấy được cả khăn tay người ta rồi, còn dám bảo không câu kéo được à?”
“Thật sự không câu nổi.” Tôi bèn kể chuyện mượn khăn xì mũi cho cô nghe.
Tất nhiên, chuyện tôi bị bắt ngồi cạnh giường viết kiểm điểm giữa đêm thì tuyệt đối không hé nửa lời. Tôi vẫn còn chút thể diện.
Dù gì tôi cũng đâu xấu, dáng dấp đầy đủ, vậy mà đi quyến rũ ông chú 32 tuổi còn bị bắt viết kiểm điểm.
Truyền ra ngoài, nghe thật chẳng hay ho gì!
“Xem ra anh ấy đúng là người chính trực thật.” Tiểu Hạ thở dài cảm thán.
“Chứ còn gì, biết tôi bị cháu trai phản bội, liền bắt hắn xin lỗi ngay.”
Dù lời xin lỗi không thể bù đắp vết thương lòng, nhưng ít nhiều giúp tôi nguôi ngoai hơn.
“Một người đàn ông chính trực như chú Lục, thôi cứ để anh ấy độc thân vậy đi.” Tiểu Hạ cảm thán.
“…” Sao tôi cứ thấy Tiểu Hạ như có thù với chú ấy thế nhỉ.
6
Tối hôm đó, các bạn cùng phòng đều đã ngủ say.
Tôi nằm trên giường, không hề buồn ngủ chút nào.
Cầm điện thoại lên, tôi lén tra tên Lục Hoài An trên Baidu.
Anh là người nổi tiếng ở địa phương chúng tôi, có không ít tin tức về anh.
Nào là tham gia dự án Hy Vọng, nào là đến vùng núi xa xôi làm luật sư hỗ trợ miễn phí.
Trong ảnh, bóng lưng anh cao lớn thẳng tắp, chỉ nhìn thôi cũng thấy cảm giác an toàn lan tỏa.
Tôi lấy chiếc khăn tay anh đưa từ dưới gối ra, khẽ vuốt lên chữ “Hoài” được thêu trên đó.
“Lục Hoài An.” Tôi khẽ gọi tên anh một cách thân mật.
Ngay cả trong tên cũng có một chữ “An” – bình an.
Tôi mở điện thoại, lướt đến tin nhắn hôm trước, nghĩ ngợi một hồi rồi gõ ra một dòng gửi đi.
“Em đã giặt xong khăn tay rồi, khi nào tiện để em trả lại anh?”
Giờ này chắc anh ngủ rồi cũng nên.
Ngày mai là cuối tuần, anh có lẽ không phải đi làm.
Đúng lúc có thể trả lại khăn.
“Không cần trả.” Anh nhắn ba chữ.
“Không được, em không thích nợ ai cả.” Tôi vội nhắn lại.
Không trả thì làm sao kiếm cớ gặp anh nữa.
“Mười phút nữa, tôi xuống ký túc xá của em.”
Hả? Anh định đến bây giờ luôn sao?!
“Muộn vậy rồi, anh đến đây bất tiện lắm, hay mai em mang qua cho tiện nhé?”
“Không sao, tôi đang ở gần trường em.”
Cái gì cơ?!
“Em xuống đi, hai phút nữa tôi đến nơi.”