Tôi kể hết những gì mình biết cho Lục Hoài An nghe.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, nhưng im lặng rất lâu không nói.
Tôi ngập ngừng hỏi: “Anh có thể giúp họ không?”
“Giúp kiểu gì?” Bất ngờ, anh nhếch khóe môi, cười nhạt.
“Giúp họ thắng vụ kiện này.”
Tôi tin với năng lực của anh, chắc chắn có thể giúp cha mẹ An Hải Dương tìm ra sự thật, đòi lại công lý cho con trai họ.
“Em còn chưa rõ sự thật thế nào mà đã nghĩ tôi có thể thắng?” Anh lại cười, lần này trong mắt lộ rõ tia chế giễu.
Mặt tôi đỏ bừng, nhận ra lời mình vừa nói quá cảm tính, thiếu chuyên nghiệp.
“Xin lỗi.” Tôi cúi đầu nhận lỗi.
Lục Hoài An nhìn tôi một lúc lâu rồi khẽ thở dài: “Nếu em muốn giúp họ, thì hãy hành động đi, tìm cho rõ sự thật năm đó.”
“Hả?” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Anh… nhận vụ này sao?
“Vụ này sẽ là nội dung kiểm tra thực tập của em.” Anh nói tiếp.
“Chú Lục…” Tôi xúc động đến mức giọng run lên, líu cả lưỡi, “Có ai từng nói anh là thiên sứ chưa?”
“Chưa từng.” Sắc mặt anh tối lại, khách khí đuổi tôi ra ngoài.
Vừa trở lại bàn làm việc, đã thấy Tô Vũ nhìn tôi đầy ghen ghét: “Này, cô và chú của Lục Vũ có quan hệ gì thế?”
“Liên quan gì tới cô.” Tôi lườm cô ta.
“Dù sao cô cũng là bạn gái cũ của Lục Vũ, tôi không muốn cô làm mất mặt nhà họ Lục.” Giọng cô ta giả nhân giả nghĩa.
“Người làm mất mặt nhà họ Lục không phải cô sao, đồ tiểu tam!” Tôi cười khẩy.
“Chu Thanh Thanh!” Tô Vũ nghiến răng giận dữ, nhưng ở nơi công cộng nên không dám làm ầm.
Nhìn bộ dạng tức mà không dám bùng nổ của cô ta, trong lòng tôi hả hê vô cùng.
20
Để làm rõ sự thật về việc An Hải Dương năm xưa n/h/ả/y s/ô/n/g, tôi đã hẹn gặp cha mẹ cậu ấy thêm vài lần nữa.
Từ đó, tôi ghi chép kỹ càng toàn bộ diễn biến vụ việc, cũng như những bài báo và tin tức xuất hiện sau này.
Nguyện vọng lần này của ông bà An rất đơn giản – chỉ muốn biết, cái c/h/ế/t của Hải Dương liệu nhà trường có trách nhiệm hay không.
Họ còn cho tôi xem những bức thư mà cộng đồng mạng đã gửi suốt nhiều năm qua, trong thư là sự đồng cảm, ủng hộ và khích lệ họ tiếp tục đi tìm chân tướng.
Bà An nói, chính những lời động viên ấy là niềm tin giúp họ chống chọi đến hôm nay.
Tôi sắp xếp lại toàn bộ thông tin thu thập được, cùng một số chứng cứ họ đưa, rồi chuyển cho Lục Hoài An xem xét.
Sau khi đọc xong, anh chủ động hẹn gặp lại cha mẹ Hải Dương.
Lần trò chuyện này tôi không được tham dự, chỉ đứng ngoài đợi.
Khi hai người rời khỏi phòng tiếp khách, gương mặt họ nặng nề, đầy lo âu.
Tiễn bước ông bà An, Lục Hoài An gọi tôi vào văn phòng, hỏi: “Thứ Hai tới tôi định đi công tác ở Giang Thành, em đi cùng không?”
“Hả?” Tôi ngây người ra.
“Tôi cần đến Trường Nhất Trung Giang Thành và đồn cảnh sát địa phương để thu thập một số tài liệu.” Anh giải thích.
“Em đi.” Tôi chỉ suy nghĩ một thoáng rồi lập tức đồng ý.
Hỏi thật, có thực tập sinh nào dám bỏ lỡ cơ hội được đi công tác cùng Lục Hoài An cơ chứ!
Dù nơi ấy là Giang Thành – nơi tôi ít muốn quay về nhất.
21
Xác định sẽ đi công tác cùng Lục Hoài An, tôi xin nghỉ trước với nhà trường.
Trước lúc lên xe, Tiểu Hạ nhét vào balo tôi một cuốn truyện tranh, còn vỗ vai ra vẻ chị gái tốt: “Cơ hội hiếm có, nhớ nắm chắc nhé!”
Tôi rút cuốn sách ra định trả, nhưng cô ta đã chạy biến.
“Quên đồ gì à?” Lục Hoài An tiến lại hỏi.
Nhìn cái bìa truyện chẳng phù hợp với thiếu nhi tí nào, tôi luống cuống nhét lại vào balo: “Không có.”
“Vậy đi thôi.” Anh đón lấy vali của tôi, bỏ vào cốp xe.
Mặt tôi đỏ như gấc, ngoan ngoãn lên xe.
Trong lòng thì mắng Tiểu Hạ mười tám lần.
Cái cô bạn này đúng là lập lờ nước đôi – lúc thì bảo tôi theo đuổi anh trai cô ấy .
Lúc thì giục tôi chinh phục chú Lục, còn nhét cho tôi cái thứ truyện tranh cấm trẻ em này, đúng là rối loạn quá độ!
“Nóng à?” Lục Hoài An nhìn sắc mặt tôi, hỏi đầy lịch sự.
“Có hơi…” Tôi tìm bừa lý do.
“Vậy tôi bật điều hòa, lạnh thì nói.” Anh đáp, rồi bật máy lạnh.
Xe nổ máy, bốn tiếng đường dài, tới khách sạn cũng đã 12 giờ trưa.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Lục Hoài An đề nghị ra ngoài ăn trưa.
Anh hỏi tôi có biết chỗ nào ngon.
Tôi cúi đầu nghĩ một lúc, đáp: “Nghe nói khu Vạn Đạt có quán lẩu khá nổi tiếng.”
“Em ăn chưa?” Anh hỏi.
Tôi lắc đầu: “Chỉ nghe thôi.”
Một đứa sinh viên nhà nghèo như tôi, tiền sinh hoạt mỗi tháng chỉ có 600 tệ, ba bữa đều ăn trong căng-tin trường.
Bữa ăn sang trọng nhất đời tôi là khi đậu đại học, bà nội gom góp tiền mời đầu bếp nổi tiếng làm tiệc mừng.
“Hôm nay tôi mời.” Như đoán được tâm tư tôi, anh lắc lắc chìa khóa xe.
“Cảm ơn anh.”
“Cứ để công ty thanh toán.” Anh nhẹ nhàng gõ lên đầu tôi, “Lên xe nào.”
“Vâng.”
Vậy là… đây được tính là chi phí công tác sao?
22
Tới khu Vạn Đạt, người đông nghịt.
Quán lẩu tôi gợi ý phải chờ ít nhất nửa tiếng mới có bàn.
Cả sáng chỉ ăn sáng qua loa, rồi ngồi xe bốn tiếng, giờ bụng đói cồn cào, nghĩ đến phải chờ lâu lại thấy chán nản.
Tôi định đề nghị đổi quán, nhưng nhớ đây là chỗ mình chọn, mở miệng lại thấy ngại.
Lục Hoài An kéo tôi ngồi xuống ghế chờ, giọng ôn hòa: “Tôi hẹn Trưởng sở Lý 4 giờ chiều mới tới lấy hồ sơ, mình còn nhiều thời gian.”
Anh đang an ủi tôi sao?
Sao trên đời lại có người đàn ông ấm áp thế này?
Anh thật sự ba mươi hai năm chưa yêu ai à?
Hay là quá tốt bụng, nên ông trời không muốn anh thuộc về riêng người phụ nữ nào, bắt anh độc thân tới giờ?
“Sao vậy?” Anh nhíu mày khi bắt gặp ánh mắt tôi nhìn chăm chăm.
Tôi lúng túng sờ túi áo, vô tình chạm vào hai viên kẹo dừa.
“Cho anh này.” Tôi nhanh trí lấy ra, đưa đến trước mặt anh.
Anh hơi ngạc nhiên, rồi cầm kẹo, bóc ra bỏ vào miệng.
“Ngọt không?”
“Ngọt.”