Thanh Xuân Viết Tên Chú Lục

Chương 8



Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng có bàn trống.

Tôi theo Lục Hoài An vào trong, nhưng vừa bước vào đã thấy người mà tôi không bao giờ muốn gặp lại.

Tôi muốn kéo anh rời đi, nhưng nghĩ tới anh đã cùng tôi chờ lâu như vậy, chắc cũng đói rồi, bỏ đi lúc này thì không công bằng với anh.

May là nhân viên dẫn chúng tôi vào bàn khu trong, cách khá xa bàn của “họ”, nên tạm yên ổn.

Suốt bữa ăn, tôi thất thần không tập trung, nhưng Lục Hoài An không hỏi gì.

Anh chỉ nhẹ nhàng gắp thêm đồ ăn cho tôi, khẽ nói ăn nhiều chút.

Tôi cảm kích nhìn anh cười.

Người đàn ông tốt đẹp thế này, giá mà không phải là chú của Lục Vũ thì tốt biết bao…

Ăn xong, chúng tôi ra khỏi quán.

Anh xem đồng hồ, hỏi: “Tới xem hồ sơ tôi đi một mình là được. Em về quê thăm nhà chứ?”

“Không cần.” Tôi đáp ngay.

Anh hơi ngạc nhiên.

Tôi nhận ra phản ứng quá nhanh, bèn dịu giọng giải thích: “Thật ra… em không còn người thân nào ở Giang Thành nữa.”

“Xin lỗi.” Anh nhìn tôi, mắt đầy áy náy.

Tôi xua tay: “Không sao, quen rồi.”

“Vậy xem như để bù đắp, tôi cho em nghỉ nửa ngày.” Anh đề nghị.

Tôi lắc đầu: “Em muốn đi làm với anh.”

“Được.” Anh không ép thêm.

Chúng tôi bước ra thang máy xuống hầm xe, vừa ra cửa thang máy thì cửa thang máy đối diện mở ra.

“Thanh Thanh, sao con ở đây?” Giọng một người đàn ông vang lên, vừa nhìn thấy tôi.

Tôi cứng người, chỉ muốn biến mất ngay lập tức.

Người phụ nữ bên cạnh ông ta liếc tôi đầy mỉa mai: “Không phải trước kia mày bảo chẳng bao giờ muốn gặp lại bọn tao à?

Giờ túng thiếu quá nên nhớ ra vẫn còn ông bố này à?”

“Mẹ, đừng vậy, chị dù sao cũng là con gái của bố mà.” Cô em gái cùng cha khác mẹ “dịu dàng” lên tiếng.

“Thanh Thanh, gặp khó khăn gì sao?” Bố tôi gạt họ qua một bên, quay sang hỏi tôi.

Tôi lắc đầu: “Không có.”

“Hết tiền thì nói, bố sẽ bàn với mẹ con.” Ông nói tiếp.

Bao nhiêu năm qua, ông vẫn y hệt như cũ, luôn tính toán với mẹ con tôi từng đồng một.

Năm kia Tết Nguyên đán, ông đánh bài thắng tiền, hứng chí cho tôi 500 tệ lì xì.

Sau đó nghe mẹ tôi chỉ cho tôi 200 tệ, ông lập tức lái xe xuyên đêm đến nhà bà nội đòi lại 300 tệ.

“Không thiếu tiền.”

Tôi kéo tay Lục Hoài An bên cạnh, “Con đã đi làm rồi, đây là sếp của con. Con về Giang Thành là để làm việc.”

“Con mới năm ba mà?” Bố tôi liếc anh, hỏi: “Công ty này chính quy chứ?”

Lục Hoài An nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi lấy danh thiếp đưa cho ông: “Đây là danh thiếp của tôi. Nếu ông nghi ngờ công việc của Chu Thanh Thanh, cứ gọi xác minh.”

Tôi cúi đầu, chỉ muốn c/h/ế/t ngay tại chỗ.

Tôi vừa nói với anh là không còn người thân nào ở Giang Thành, vậy mà lại đụng ngay ông bố dắt theo “gia đình mới” đi lấy xe.

“Giờ tôi và Thanh Thanh còn việc cần làm, xin phép đi trước.

Khi nào xong sẽ sắp xếp gặp sau.” Lục Hoài An nói, kéo tôi rời đi thật nhanh.

Bố tôi không ngăn cản, chắc cũng bị bốn chữ “Chính Khí Luật Sở” làm cho e ngại.

Lên xe, Lục Hoài An đạp ga, lái xe ra khỏi bãi.

Suốt quãng đường, anh không nhìn tôi lấy một lần.

Tôi biết, lần này anh thật sự giận rồi.

24

Đến đồn cảnh sát, Trưởng sở Lý đích thân tiếp đón chúng tôi.

Qua cách ông trò chuyện với Lục Hoài An, có thể thấy hai người là bạn quen lâu năm.

Sau khi sắp xếp lại tài liệu từ hồ sơ vụ án, Trưởng sở Lý mời chúng tôi vào văn phòng.

Ông nhìn Lục Hoài An đầy ẩn ý, thở dài: “Lão Lục à, lần này cậu tự rước phiền phức về mình rồi.”

Lục Hoài An mỉm cười: “Đã là công việc thì khó khăn là điều không tránh khỏi.”

“Cũng đúng.” Trưởng sở Lý vỗ đùi một cái, rồi giọng ông chùng xuống:

“Nhưng tôi vẫn rất vui khi cậu nhận vụ này.

Bao nhiêu năm qua, những người từng ở trung tâm bão tố khi ấy, người thì buông bỏ được, người thì đã bước tiếp được… chỉ còn cha mẹ An Hải Dương…”

Nói đến đây, ông đột nhiên nghẹn lại, đưa tay lau mặt: “Đáng ra giờ họ cũng nên được sống một cuộc đời bình thường rồi.”

Lục Hoài An trầm mặc hồi lâu, khẽ liếc sang tôi.

Tôi chột dạ, vội cúi đầu.

Trưởng sở Lý lúc này mới để ý đến tôi, hỏi: “Cô bé này là…?”

“Thực tập sinh bên tôi.” Lục Hoài An đáp nhanh.

“Khi nào cậu lại nhận thực tập sinh vậy?” Trưởng sở Lý tỏ vẻ bất ngờ.

“Cô ấy là người Giang Thành, học cùng trường với An Hải Dương.” Anh giải thích bình thản.

“À ra vậy.” Trưởng sở Lý khẽ gật đầu, lại nhìn tôi thêm một lần.

Tôi vội nói rõ: “Cháu và anh ấy không cùng khóa, anh ấy lớp 12, cháu lớp 10, thật ra không quen biết.”

Trưởng sở Lý bật cười, quay sang Lục Hoài An: “Thực tập sinh cậu chọn thú vị đấy.”

Tôi chẳng thấy mình thú vị chỗ nào, rõ ràng giải thích rất hợp lý mà.

Nhưng không hiểu sao lời ông lại như có ẩn ý.

Lục Hoài An không đáp, chỉ tiếp tục hỏi chi tiết về diễn biến vụ n/h/ả/y s/ô/n/g năm đó.

Trưởng sở Lý kể lại quá trình điều tra của cảnh sát, cũng như tình trạng tin đồn thất thiệt trên mạng sau vụ việc.

“Tất cả đã được ghi đầy đủ trong hồ sơ này, về khách sạn cậu có thể xem kỹ hơn.”

“Cảm ơn ông.” Lục Hoài An nhận lấy, rồi đưa tôi rời đồn cảnh sát.

Khi quay lại khách sạn, trời đã tối.

Suốt quãng thời gian ấy, Lục Hoài An không nói gì với tôi, chỉ ngồi trên sofa chăm chú đọc hồ sơ.

Bầu không khí lặng như tờ, tôi chưa từng cảm thấy căng thẳng đến vậy.

25

Hồ sơ mà Trưởng sở Lý đưa rất chi tiết.

Tất cả tình tiết trước và sau vụ việc năm đó, chuỗi chứng cứ đều được lưu lại đầy đủ.

Lục Hoài An đọc chăm chú, còn tôi thì cứ thẫn thờ, tâm trí chẳng tập trung nổi.

Thời gian trôi dần, màn đêm buông xuống.

Tôi khẽ xoa bụng lép kẹp, dè dặt hỏi: “Mình gọi chút đồ ăn nhé?”

Lúc này Lục Hoài An mới đặt tập hồ sơ xuống, hơi nghiêng đầu nhìn tôi.

Ánh mắt anh tĩnh lặng như mặt nước, nhưng áp lực vô hình khiến tôi nhất thời căng thẳng, siết chặt ngón tay.

“Bố mẹ em ly hôn từ khi em 6 tuổi.” Tôi ngập ngừng mở lời.

Ngừng một thoáng, tôi ngẩng lên nhìn vẻ mặt anh.

Anh chỉ yên lặng nhìn tôi, như đang lắng nghe, lại như suy nghĩ điều gì khác.

Ngực tôi nghèn nghẹn, bàn tay run run kéo nhẹ ống tay áo anh, giọng nhỏ dần:

“Em thật sự không cố tình lừa anh… từ nhỏ sống cùng bà nội, năm ngoái bà cũng mất rồi… em thật sự chẳng còn người thân nào cả.”

Nhắc đến bà, cổ họng tôi nghẹn ứ, mắt cay xè, đỏ hoe hẳn lên.

“Haiz…” Lục Hoài An khẽ thở dài.

Bàn tay ấm áp của anh phủ lên mu bàn tay tôi, giọng dịu dàng:

“Em là đồng nghiệp của tôi, lẽ ra tôi phải tôn trọng quyền riêng tư của em.

Em đã nói dối, nhưng lời nói dối này không liên quan công việc.

Tôi không nên để bụng, càng không có lý do để tức giận.”

Tôi sững người.

Tim bỗng đập loạn, lòng bàn tay túa mồ hôi.

Anh nhìn tôi, ánh mắt ẩn chứa nhiều cảm xúc khó hiểu, rồi khẽ nói: “Xin lỗi… đã vô tình khiến em nhớ đến chuyện buồn.”

Giọng anh đầy áy náy.

Tôi càng thấy mắt nóng hổi, nước mắt tuôn rơi không kiềm nổi.

Thấy tôi khóc thật, Lục Hoài An hơi luống cuống, vội lấy khăn giấy đưa cho tôi, liên tục xin lỗi.

Tôi nhận khăn lau nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều, chẳng hiểu sao lại bật khóc như vậy.

Không phải vì tủi thân, cũng không vì giận dữ.

Chỉ là… chẳng thể ngăn nổi những giọt nước mắt.

“Nếu không… em mắng tôi vài câu, để nguôi giận nhé?” Anh lúng túng lên tiếng.

Tôi không đáp, chỉ nhào vào ôm anh, vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn ấy.

“Lục chú, sao anh lại tốt thế này?”

Tốt đến mức khiến tôi nuôi ảo tưởng, nhưng lại tuyệt vọng khi nhận ra anh vốn chỉ là một người đàn ông chính trực, thiện lương.

Cơ thể Lục Hoài An hơi cứng lại, nhưng anh không đẩy tôi ra, để mặc tôi ôm chặt.

Một lúc lâu sau, bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên mái tóc tôi.

Giọng anh khẽ vang bên tai: “Em vẫn còn nghĩ đến Tiểu Vũ sao?”

Tôi lắc đầu, tên tra nam đó, tôi thà c/h/ế/t cũng không nhớ tới.

“Còn giận nó không?”

Tôi im lặng.

Sao có thể không giận!

Nhớ tới cảnh ngày ngày bị Tô Vũ và ả trà xanh kia chọc tức, nếu g/i/ế/t người không phạm pháp, tôi thật sự đã muốn đ/â/m c/h/ế/t đôi cặn bã đó rồi.

Lục Hoài An khẽ thở dài, rút thêm khăn giấy đưa cho tôi: “Lau đi, lát nữa ra ngoài ăn chút gì.”

“Vâng.”