Ăn tối xong cũng đã hơn mười giờ đêm.
Lục Hoài An bảo công việc để mai tính, rồi để tôi về phòng nghỉ ngơi.
Nằm trên chiếc giường lớn trong khách sạn, lòng tôi rối bời chẳng thể yên.
Giữa tôi và anh dường như đã có chút gì đó thay đổi.
Nhưng thay đổi ở đâu, tôi lại không nói rõ được.
Cảm giác mơ hồ, nửa như đã bước thêm một bước, nửa như chẳng có gì xảy ra.
Ngay cả lúc Lục Vũ từng tỏ tình, mời tôi làm bạn gái cậu ta, tôi cũng chưa từng rối bời đến vậy.
Hôm qua, Lục Hoài An hỏi tôi còn giận Lục Vũ không.
Khi ấy tôi cảm thấy mình hận lắm, nhưng nghĩ lại thì mới thấy, vì kẻ cặn bã đó mà giận dữ thật chẳng đáng.
Người từng nói thẳng rằng chưa bao giờ thích tôi.
Tỏ tình chỉ vì thương hại, sợ tôi cô đơn nghĩ quẩn, nên mới thả tôi vào cái “ao cá” của cậu ta như một hành động từ thiện mỗi ngày.
Đến khi phản bội, cặp kè với Tô Vũ, còn tự cho là đủ nghĩa khí, rằng tôi thua trước cô ta cũng là một loại “vinh hạnh”.
Đúng là đôi cẩu nam nữ trời sinh một cặp.
Tốt nhất khóa chết với nhau cả đời, đừng hại thêm ai khác.
Nhưng sao cùng huyết thống mà lại sinh ra một người như Lục Hoài An – chính trực, tốt đẹp đến vậy?
Chẳng lẽ là… đột biến gen?
Đang miên man nghĩ, điện thoại đổ chuông.
Nhìn màn hình hiện tên “Mẹ”, tôi thoáng ngần ngại, không muốn bắt máy.
Nhưng nghĩ lại, bà hiếm khi chủ động gọi, chắc chắn là cha tôi lại khiến bà nổi giận.
Nếu tôi không nghe, thế nào bà cũng nghĩ tôi bị ông mua chuộc, rồi lại gây chuyện tới tai Lục Hoài An.
Tôi hít sâu, ấn nút nhận.
“Mẹ…”
“Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không có đứa con như cô!” – giọng bà giận dữ, lời lẽ như mưa roi quất tới, “Chu Thanh Thanh, tôi cũng bỏ tiền nuôi cô học đại học, vậy mà cô tìm được việc tốt lại chỉ báo cho cái đồ họ Chu kia, giấu tôi. Quả nhiên nhà họ Chu không đứa nào tốt!”
“Con chỉ… đang thực tập thôi.” – tôi mệt mỏi đáp.
“Thực tập thì sao? Cha cô cho cô cái gì? Các người một nhà lại tính bắt nạt tôi?” – Bà chẳng thèm nghe, bắt đầu lặp lại điệp khúc oán trách từ chuyện mang thai, sinh con, đến khi tôi đi nhà trẻ.
Tôi đặt điện thoại xuống, mở loa ngoài, để mặc bà xả giận một hồi.
Ký ức cũ dội về. Họ là thanh mai trúc mã, tưởng chừng tình cảm sâu đậm, cưới rồi sinh tôi – lẽ ra phải là một gia đình hạnh phúc. Nhưng từ khi có trí nhớ, tôi chỉ thấy họ ngày ngày cãi vã, đập phá, so đo từng chút.
Cha làm vỡ một cái bát, mẹ phải phá hỏng một cái nồi để “công bằng”.
Thậm chí có lần họ phát điên đến mức giành giật tôi như món đồ, nếu không có bà nội kịp đến, tôi e rằng đã bị họ “xẻ đôi chia mỗi người một nửa”.
Ly hôn là do bà nội ép buộc, lúc ấy tôi vừa vào tiểu học.
Trời hôm đó nắng đẹp, bà kéo họ tới cục dân chính, thề sẽ dùng lương hưu nuôi tôi lớn, không cho họ đụng vào. Từ đó, tôi mới có chút yên bình.
Ba tháng sau, cha tôi tái hôn với người phụ nữ khác. Mẹ tôi thấy vậy cũng vội vã lấy chồng.
Từ đó, họ hầu như mặc kệ tôi.
Nhưng thi thoảng, cha lại muốn “thể hiện tình cha con”, dẫn tôi đi mua đồ, đi công viên rồi đăng lên mạng khoe.
Mẹ thấy thì nổi điên, sợ tình mẫu tử bị so kém, lập tức kéo tôi đi chụp ảnh, khoe khắp nơi. Hai người cứ thế tranh giành, gây bao sóng gió cho gia đình mới của họ.
Cuối cùng bà nội phải ra mặt, yêu cầu họ góp tiền nuôi tôi “mỗi người một nửa, không được vượt quá”.
Thế là mới có chuyện họ cho thừa đồng nào thì đêm hôm cũng quay lại đòi.
Bà mất rồi, tôi quyết không quay lại cái nơi này nữa. Số tiền họ bỏ ra, tôi đều ghi sổ, sau này sẽ trả đầy đủ.
Chỉ cần tránh xa bọn họ, tôi mới có cuộc sống thật sự yên ổn.
Cuối cùng, mẹ tôi mắng mỏ đến khản giọng, uống ngụm nước rồi nói:
“Hết tiền thì bảo tôi, tôi với cha cô từng thề trước giường mẹ cô, sẽ lo cho cô đến khi tốt nghiệp.”
“Không thiếu.” – tôi đáp cụt ngủn.
“Đừng có chỉ biết học, cũng phải tranh thủ phần tài sản của cha cô, đừng để con bé kia chiếm hết.” – bà dặn đi dặn lại.
“Biết rồi. Con buồn ngủ quá, mai còn làm việc.”
“Nhớ, cha cô đưa đồng nào, cô phải nói cho tôi, tôi chẳng hẹp hòi, ông ta đưa bao nhiêu tôi sẽ đưa bấy nhiêu.”
“Vâng… con ngủ đây.” – tôi ngáp dài, ngắt máy.
Buông điện thoại xuống, tôi ngồi thẫn thờ một lúc lâu.
Thế giới này thật buồn cười, lắm kẻ dị hợm đến nỗi tôi không hiểu nổi…
Mà khốn nạn thay, chúng đều là những người tôi buộc phải gọi là cha mẹ.
27
Tắm rửa xong, tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ nổi.
Hết nghĩ đến Lục Hoài An, rồi lại nghĩ đến quãng thời gian học cấp ba.
Nhưng điều khiến tôi suy nghĩ nhiều nhất là những ký ức thời thơ ấu, và cả bà nội.
Có lẽ vì tôi thiếu vắng tình thương cha mẹ, nên khi nhìn thấy mẹ của An Hải Dương đau khổ đến thế, lòng tôi mới đau đớn theo như vậy.
Khoảnh khắc cậu ấy n/h/ả/y x/u/ống/ sông, cậu có từng nghĩ rằng, sau khi mình rời đi, hai người thân thiết nhất với cậu sẽ chẳng bao giờ còn được bình yên nữa không?
Thật quá vô trách nhiệm!
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy giận dữ.
Tôi ngồi bật dậy, uống một ngụm nước ấm, rồi kéo rèm cửa ra, đứng lặng trước khung cửa sổ nhìn ngắm thành phố về đêm.
Rõ ràng đây là nơi tôi đã lớn lên, nhưng mọi thứ trước mắt lại xa lạ đến mức như thể tôi chỉ là một vị khách qua đường, chẳng bao giờ thật sự thuộc về nơi này.
28
Sáng hôm sau, chuông điện thoại vang lên.
Tin nhắn của Lục Hoài An gửi tới, hẹn tôi tám giờ ra ngoài ăn sáng.
Tôi nhìn tin nhắn hồi lâu, mới bừng tỉnh nhận ra rằng… tôi còn chưa thêm WeChat của anh.
Giữa tôi và anh, e rằng ngay cả mức quan hệ bạn bè bình thường cũng chưa tới.
Tôi kéo chăn trùm kín đầu, tự cười nhạo mình – đúng là ảo tưởng quá mức!
Vậy mà còn mặt dày nghĩ rằng, trong lòng anh tôi có thể đặc biệt đến mức nào đó.
Thì ra tất cả chỉ là tôi tự đa tình!
Tôi hít sâu, cố gắng ổn định tâm trạng, nhắn lại một câu đồng ý.
Sau đó nhanh chóng rời giường, rửa mặt, thay quần áo.
Ra khỏi phòng, đúng lúc bắt gặp Lục Hoài An. Hôm nay anh mặc đồ khá giản dị, không còn vẻ nghiêm nghị thường ngày.
Thoáng nhìn, trông anh trẻ hơn vài tuổi.
Mặt tôi bỗng nóng lên, khẽ nói: “Trùng hợp ghê.”
“Đêm qua ngủ ngon chứ?” Anh hỏi.
“Tạm được.” Thực ra tôi gần như không ngủ, vừa nhắm mắt là tâm trí rối loạn cả lên.
Khó khăn lắm mới chợp mắt được, thì lại mơ một giấc mơ xấu hổ đến mức tôi tự mình giật mình tỉnh giấc.
Mở mắt ra thấy mới bốn rưỡi sáng, chẳng hiểu sao lại cầm cuốn truyện tranh Tiểu Hạ nhét cho đọc đến tận khi trời sáng.
Vừa gấp sách lại thì nhận được tin nhắn của anh.
“Vậy là tốt rồi.” Lục Hoài An khẽ cười, rồi nói tiếp: “Tôi hơi khó ngủ ở nơi lạ, tối qua cũng không ngon giấc lắm.”
“Vậy ăn sáng xong, mình về ngủ bù chút nhé?” Tôi đề nghị.
“Được.” Anh xem đồng hồ, rồi nói: “Tôi sẽ đổi lịch gặp hiệu trưởng sang hai giờ chiều, được không?”
“Đư…ợc ạ.” Rõ ràng anh là sếp, sao còn hỏi ý kiến tôi cơ chứ?
“Tôi dẫn em đi ăn món ngon.” Anh mỉm cười.
“Vâng.” Tôi gật đầu, trong lòng khẽ xao động.
29
“Đồ ngon” mà Lục Hoài An nói đến là một quán điểm tâm nổi tiếng lâu năm ở đây, nổi tiếng nhất với món bánh bao súp.
Khi còn nhỏ, bà nội thường dẫn tôi tới đây ăn.
Về sau quán nổi tiếng nhờ các blogger mạng, mở thêm nhiều chi nhánh khắp nơi.
Anh dẫn tôi tới một trong những chi nhánh đó.
Mùi vị vẫn ngon, nhưng cảm giác lại chẳng giống hương vị ký ức ngày xưa.
Có vẻ Lục Hoài An rất thích món này, một hơi ăn hơn chục cái, thêm cả một bát hoành thánh và một quả trứng luộc.
“Thanh Thanh!” Một giọng gọi vang lên ngay khi chúng tôi chuẩn bị thanh toán rời đi.
Tôi đứng khựng lại, không cần quay đầu cũng biết là ai.
Hoảng loạn, tôi vội nắm tay Lục Hoài An. Đối phương đã nhanh chóng bước đến trước mặt.
May mà Lục Hoài An không hất tay tôi ra.
“Hắn là ai?” Tần Dự chỉ vào anh hỏi.
Tôi nhìn sang Lục Hoài An, lấy hết can đảm đáp: “Bạn trai tôi.”
“Xạo quá, bạn trai cô chẳng phải là cái thằng họ Lục mặt trắng đó à?” Tần Dự đầy nghi ngờ.
Năm ngoái bà nội đột ngột qua đời, tôi trở về lo hậu sự.
Lục Vũ khi ấy lén đến tìm tôi, tình cờ bắt gặp Tần Dự bắt nạt tôi, liền đóng vai bạn trai giúp tôi thoát nạn.
Cũng từ lần đó, tôi dần mở lòng, chấp nhận sự theo đuổi của Lục Vũ.
“Cái thằng ‘mặt trắng’ đó là cháu tôi.” Lục Hoài An nhíu mày đáp.
Tần Dự kinh ngạc nhìn bàn tay chúng tôi đang đan chặt, môi cong lên chế nhạo: “Ghê nhỉ, Chu Thanh Thanh, chơi lớn quá ha!”
“Cậu ta là ai?” Lần này đến lượt Lục Hoài An hỏi.
Tôi thấy đau đầu, không biết nên giới thiệu kiểu gì.
Nói cho đúng, hắn là “anh trai trên danh nghĩa” của tôi.
Con riêng của bố dượng, hơn tôi hai tuổi, học cùng trường cấp ba, trên tôi hai khóa.
Nghĩ lại, hắn có lẽ biết An Hải Dương.
“Tôi là… anh trai danh nghĩa của cô ấy.” Tần Dự cướp lời, còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “anh trai”.
Đúng là đồ nhàm chán.
Tôi vội nhón chân, thì thầm vào tai Lục Hoài An: “Hắn học cùng khóa với An Hải Dương.”
Anh gật đầu tỏ vẻ hiểu, rồi lịch sự mời: “Đã là anh của Thanh Thanh, vậy xem như người nhà. Anh muốn ăn gì, tôi mời.”
“Ai là người nhà với cậu chứ?” Tần Dự lườm một cái, nhưng vẫn ngồi xuống bàn gần đó, “Anh mời thì tôi gọi đấy.”
“Ừ.” Lục Hoài An kéo tôi ngồi đối diện hắn.
Tần Dự nhìn Lục Hoài An từ đầu đến chân, rồi quay sang tôi
: “Lần này mắt nhìn khá đấy, trông hơi già một chút nhưng còn hơn cái thằng mặt trắng kia.”
“…” Tôi không biết nói gì.
Hắn tiếp tục: “Chú à, năm nay bao nhiêu tuổi?”
“28.” Tôi nhanh nhảu đáp.
Lục Hoài An liếc tôi, sửa lại: “32.”
“Ồ, hơn Thanh Thanh cả một giáp, cách nhau bốn thế hệ luôn rồi.
Sau này cưới chắc xung đột đầy, chưa biết chừng ly hôn sớm.”
Hắn thở dài, “Chú à, chú nghĩ kỹ chưa, năm chú 50 thì Thanh Thanh mới 38, phụ nữ tứ tuần, chú biết rồi đấy…”
“Tần Dự!” Tôi suýt phát điên, tên này đúng là không thể trông mong ra lời nào tử tế.
Tôi đúng là ngu ngốc khi nghĩ có thể moi được thông tin từ hắn.
Có tảng đậu phụ trước mặt, tôi sẽ đập đầu c/h/ế/t quách cho rồi.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi, cô la lên là vì chột dạ.”
Hắn cười nhạt, giọng đạo đức giả, “Giờ thấy chú ấy trẻ khỏe thì lao vào, sau này chú ấy yếu đi cô lại chê, thế là thất đức lắm nha.”
Tôi không chịu nổi nữa, kéo tay Lục Hoài An: “Chúng ta đi thôi.”
Nếu không đi ngay, tôi sẽ bốc cháy tại chỗ.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nơi nào có Tần Dự, nơi đó tôi chỉ muốn độn thổ.
Hắn có khả năng khiến tôi xấu hổ tới c/h/ế/t.
Lần đầu gặp nhau, hắn bảo “em gái à, đi chơi nào”.
Tôi còn ngây thơ mừng rỡ, ai ngờ hắn quay sang bạn bè bảo tôi là “nô tỳ bố mua cho hắn”.
Mà chúng tôi lại học cùng trường.
Từ đó, biệt danh “nô tỳ nhà họ Tần” bám theo tôi suốt đến tận ngày hắn tốt nghiệp.
Tôi tưởng hắn lên đại học thì mình thoát rồi.
Ai dè trước khi đi, hắn còn dặn đám đàn em: “Anh đi rồi, nhớ chăm sóc tốt cho chị dâu nhé.”
Thế là cả đám đồng loạt gọi tôi là “chị dâu”.
Đến tận khi hắn có bạn gái, đăng ảnh tình tứ khắp mạng xã hội.
Lúc đó tôi đang ôn thi đại học, ai nhìn tôi cũng ánh mắt thương hại.
Nếu ánh mắt g/i/ế/t người được, tôi đã x/é x/á/c hắn ra từng mảnh từ lâu rồi.