Thanh Xuân Vườn Trường Của Tra Nam, Tiện Nữ

Chương 1: 1



1.

 

Hạ Trăn— người chưa từng nói chuyện với tôi bao giờ— bỗng nhiên chủ động chào hỏi. Tôi như bị sét đánh ngang tai, sững người trong giây lát, đến mức quên cả đáp lại.

 

Hạ Trăn là nam thần được cả học viện công nhận. Anh ta có ngoại hình xuất sắc, gia thế hiển hách, lại còn là phó chủ tịch hội học sinh với vô số người theo đuổi.

 

Nhưng cũng chính vì thế anh ta vô cùng kiêu ngạo, thậm chí có phần lạnh lùng và xa cách.

 

Mỗi lần họp hội học sinh, anh ta luôn xuất hiện với dáng vẻ của một kẻ nắm quyền, không ngại mắng mỏ đàn em, khiến ai nấy đều e dè.

 

Anh ta có một nhóm bạn thân, tuy ít nhưng cực kỳ ổn định.

 

Học viện này có một cảnh tượng nổi bật mà ai cũng phải ngoái nhìn— chính là Hà Trăn cùng nhóm của anh ta. Mỗi khi họ xuất hiện, đội hình bao giờ cũng là bốn nam hai nữ. Nam thì điển trai, nữ thì xinh đẹp, từng bước đi đều mang theo phong thái đầy khí chất, khiến người khác chỉ dám đứng từ xa ngưỡng mộ.

 

Nhóm nhỏ ấy như một pháo đài kiên cố khiến người ngoài không thể chen vào, mà chính bọn họ cũng chẳng buồn bước ra.

 

Bốn nam sinh kia chính là Hạ Trăn và ba người bạn cùng phòng, còn hai nữ sinh, một là Hứa Nhiễm và một người còn lại là bạn thân của cô ấy. Ngoại trừ cô bạn thân của Hứa Nhiễm không học cùng khoa, thì năm người còn lại không chỉ là sinh viên học viện này mà còn là bạn cùng lớp với tôi.

 

Khi Hạ Trăn rời đi, bạn cùng phòng của tôi kích động kéo tay áo tôi, giọng nói lí nhí đầy kinh ngạc: “Trời ơi, Diên Diên! Có phải tớ nghe nhầm không? Hạ Trăn vừa chủ động chào cậu đấy à?”

 

Tôi cũng không thể tin nổi, ngây ngốc gật đầu: “Hình như vậy…”

 

Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là một khoảnh khắc ngẫu nhiên, có lẽ anh ta nhất thời hứng chí mà chào thôi. Nhưng không ngờ, từ đó về sau mỗi lần gặp nhau, anh ta đều chủ động chào hỏi tôi.

 

Điều khiến tôi thực sự choáng váng hơn cả chính là hôm sau, Hạ Trăn lại ngồi ngay bên cạnh tôi trong lớp học.

 

Từ trước đến nay, chỗ ngồi của anh ta chỉ có hội bạn thân mới được phép ngồi gần, vậy mà lần này khi thấy anh ta bước về phía mình, tôi lập tức cầm lấy cặp sách chuẩn bị nhường chỗ.

 

Thì anh ta bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, ngước mắt nhìn lên nói với giọng điềm nhiên nhưng không cho phép từ chối: "Cứ ngồi đây đi, chỗ khác cũng không còn trống đâu."

 

Tôi theo bản năng liếc nhìn về phía cuối lớp, vẫn còn một vài ghế trống mà suy nghĩ trong giây lát. Tôi bị cận nhẹ mà hiện giờ chưa có kính, nên đành ngoan ngoãn ngồi xuống.

 

Từ hàng ghế đầu, Hứa Nhiễm khẽ quay đầu lại nhìn Hạ Trăn, sau đó lại nhìn tôi, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

 

Cảm giác này thật kỳ lạ.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Sao bọn họ bỗng nhiên nhiệt tình với tôi như vậy?

 

Trong giờ học, Hạ Trăn hơi nghiêng người về phía tôi, ánh mắt lướt qua trang vở, rồi đột nhiên lên tiếng khen ngợi: "Chữ của cậu đẹp thật."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-xuan-vuon-truong-cua-tra-nam-tien-nu/1.html.]

Tôi chỉ cười nhạt, thản nhiên đáp: "Ồ, cảm ơn."

 

Nói rồi, tôi dứt khoát dịch người ra xa một chút. Khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy tiếng cười khẽ của anh ta.

 

Tan học, tôi cùng bạn cùng phòng đi mua trà sữa. Không ngờ nhóm của Hạ Trăn cũng đến, cả hội kéo vào quán, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả sinh viên xung quanh.

 

Tôi mở mã thanh toán, nói với chủ quán: "Cho mình một ly trà sữa trân châu, cỡ vừa và nóng."

 

Khi tôi chuẩn bị quét mã, một bàn tay bất ngờ che lên máy quét ngăn không cho tôi thanh toán. Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Hạ Trăn— anh ta khẽ cười, giọng rất nhẹ nhàng: "Để tôi mời cậu."

 

Nói rồi, anh ta quay sang bạn cùng phòng của tôi, hỏi thẳng: "Cậu uống gì? Tôi thanh toán luôn."

 

Bạn cùng phòng của tôi đỏ bừng mặt, lắp bắp: "Tớ… tớ lấy một ly trà sữa hoa quế… Cảm ơn cậu nha."

 

Tôi lập tức đưa tay ra cản: "Không cần đâu, tôi tự trả được."

 

Khóe môi anh ta nhếch lên, giọng điệu thoải mái nhưng mang theo chút trêu chọc: "Chỉ là ly trà sữa thôi, có cần phải từ chối quyết liệt vậy không?"

 

Nhìn hàng dài người còn đang đợi phía sau, tôi không muốn gây rắc rối, đành im lặng cầm lấy trà sữa rồi kéo bạn cùng phòng rời đi ngay lập tức.

 

Trong lòng thầm cảnh giác, vô duyên vô cớ tỏ ra tốt bụng, chẳng phải kẻ gian thì cũng có ý đồ gì đó.

 

2.

 

Đêm muộn, Hạ Trăn gửi lời mời kết bạn trên WeChat qua nhóm lớp, kèm theo tin nhắn yêu cầu: "Học ủy, tôi có chuyện muốn tìm cậu."

 

Chắc hẳn là về việc phân nhóm cho bài học mấy ngày trước, tôi chấp nhận lời mời kết bạn của anh ta.

 

Vì trách nhiệm, tôi chủ động nhắn hỏi: "Chào bạn, có chuyện gì vậy?"

 

Gửi tin nhắn xong, tôi lại cảm thấy lời lẽ có phần cứng nhắc, liền đính kèm thêm một sticker dễ thương để trông thân thiện hơn một chút.

 

Khoảng mười phút sau, anh ta mới trả lời: "Không có chuyện gì thì không thể kết bạn với cậu sao?"

 

Cả ngày tôi đã bận tối mặt, nếu không có chuyện quan trọng thì cũng chẳng cần nói chuyện thêm làm gì. Nghĩ vậy, tôi tắt điện thoại bắt đầu chuẩn bị làm bài tập nhóm.

 

Thế nhưng điện thoại liên tục rung lên, gần như toàn bộ tin nhắn đều là từ Hạ Trăn. Anh ta nói: "Về việc phân nhóm lần trước, tôi muốn đổi nhóm."

 

Vì cân nhắc đến các bạn khác, tôi đã chia nhóm để những người thân thiết ở chung với nhau. Hôm phân nhóm, tôi còn hỏi cả lớp rằng ai muốn đổi nhóm thì tự thỏa thuận rồi báo lại để tôi điều chỉnh.