Khi ấy không ai lên tiếng, danh sách đã nộp cho giáo viên, vậy mà bây giờ anh ta lại đòi đổi.
Anh ta muốn đổi, tôi cũng khó lòng từ chối, đành phải hỏi: "Cậu muốn đổi thế nào?"
"Tôi muốn vào nhóm của cậu." Tin nhắn của anh ta rất nhanh đã gửi sang.
Ơ... Như vậy chẳng phải là "phản bội" bạn bè của mình sao?
Tôi lắc lắc đầu, nhắn lại: "Nhóm của tôi đã đủ người rồi. Nếu cậu muốn đổi, phải tự thương lượng với một bạn khác, nếu có người đồng ý, tôi sẽ hỏi lại thầy cô."
Anh ta trả lời ngay: "Tôi đã tìm rồi, Trần Đống đồng ý đổi."
Thật lòng mà nói, tôi không hề muốn chút nào. Nếu anh ta vào nhóm tôi, chắc chắn mọi người sẽ không thoải mái. Nhưng có người tự nguyện đổi chỗ, tôi cũng không thể ngăn cản. Giáo viên cũng đã đồng ý, tôi chỉ có thể sửa lại danh sách.
Trước đây, phần thuyết trình trước lớp vốn là nhiệm vụ của Trần Đống, giờ cậu ấy chuyển đi chỉ có thể giao lại cho Hạ Trăn.
Tôi nhắn tin hỏi anh ta có đồng ý không, không ngờ anh ta lập tức đồng ý ngay. Dứt khoát đến mức khiến tôi có chút bất ngờ.
"Vậy tôi gửi PPT cho cậu nhé, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi." Là trưởng nhóm tôi lập tức giao tài liệu cho anh ta.
Hạ Trăn trả lời: "Ngày mai là thứ Bảy không có tiết học. Tôi hẹn cậu một chỗ để thử giảng lại đi, cứ nhắn tin hỏi mãi thì hiệu quả chậm lắm."
Thấy anh ta nói cũng đúng, nên tôi đồng ý: "Được thôi, vậy gặp ở quán trà gần cổng trường nhé, được không?"
"Ừ, chín giờ sáng, giờ này có ổn không?"
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
"Ổn."
Sáng hôm sau, tôi đến sớm trước mười phút, lên phòng riêng trên tầng hai chuẩn bị máy tính, ngồi chờ anh ta đến. Nhưng khi thấy anh ta dẫn theo cả nhóm bạn nhỏ của mình bước vào, đầu tôi lập tức ong lên.
Hứa Nhiễm mỉm cười vẫy tay chào tôi: "Hi!"
Tôi cũng cười đáp lại rồi lập tức nhìn xuống màn hình máy tính. Họ ngồi vào phòng bên cạnh chúng tôi. Cách âm không tốt lắm, nên giọng nói từ bên đó vọng qua rất rõ ràng. Bên cạnh đang bàn tán rôm rả về kế hoạch đi xem phim vào Chủ nhật, tiếng cười đùa liên tục vang lên ồn ào đến mức khó tập trung.
Tôi thì không sao, chỉ lo Hạ Trăn sẽ bị ảnh hưởng.
May mà anh ta đã chuẩn bị rất kỹ, nội dung nắm vững đến mức có thể trình bày trôi chảy mà không cần nhìn tài liệu. Tôi vui vẻ vỗ tay khen ngợi: "Cậu giỏi thật đấy! Không giống Trần Đống, kéo dài cả tuần mà vẫn chưa nói trôi chảy được."
Anh ta khẽ cười: "Nếu tôi làm không tốt, chẳng phải sẽ phụ lòng cậu sao?"
Tôi ngượng ngùng cười trừ.
Buổi thử giảng chỉ mất hơn mười phút là hoàn thành. Tôi thu dọn máy tính chuẩn bị về ký túc xá, nhưng anh ta lại nói muốn mời tôi ăn cơm.
Dưới sự kéo đẩy của hai cô gái trong nhóm, tôi đành bất đắc dĩ tham gia cùng họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-xuan-vuon-truong-cua-tra-nam-tien-nu/2.html.]
Cả nhóm quyết định đi ăn lẩu.
Tôi ngồi đó, hoàn toàn lạc lõng. Tụt lại phía sau cả nhóm, tôi lê bước nặng nề vừa đi vừa dùng WeChat than vãn với bạn cùng phòng, trong lòng không ngừng kêu gào.
Không biết từ lúc nào, Ngô Dạng đã đi sóng bước bên tôi. Cậu ta hờ hững nói: "Nếu cậu không muốn đi thì có thể từ chối thẳng, cần gì phải làm khó chính mình?"
Tôi vội vã tắt điện thoại, chột dạ nhìn cậu ta: "Không có đâu, có người mời ăn tôi vui còn không hết."
Cậu ta không nói gì, chỉ bình thản bước đi bên cạnh. Một lúc sau, lại buông một câu: "Cậu không cùng đường với bọn họ, đi gần quá chỉ khiến người ta khó chịu mà thôi."
Sự mỉa mai và bài xích trong lời nói ấy, tôi hiểu gì cả. Nhưng tôi là kiểu người rất thoải mái, chỉ cần không có ai công kích cá nhân, tôi sẽ chẳng buồn để tâm người khác nói gì.
Dù gì cũng đều là con người với hai mắt, một miệng, ai mà hơn ai được bao nhiêu chứ?
Lúc ăn lẩu, sự chú ý của cả nhóm đều đổ dồn vào tôi. Bề ngoài là quan tâm, nhưng thực chất lại có chút cao ngạo, giống như bữa ăn này là một đặc ân họ ban tặng cho tôi vậy.
Mặc kệ đi, ăn no rồi phủi tay rời đi là được.
3.
Về đến ký túc xá, tôi lập tức chuyển khoản phần tiền của mình cho Hạ Trăn.
Anh ta nhanh chóng từ chối, thậm chí còn có chút bực bội: "Cậu làm cái gì vậy?"
Tôi bình thản đáp lại: "Cậu có cách đối nhân xử thế của cậu, tôi cũng có nguyên tắc của mình. Nếu cậu không nhận, vậy tôi đành không để cậu lên thuyết trình bài tập nữa."
Vài phút sau, anh ta mới chịu nhận tiền rồi lại nhắn hỏi: "Ngày mai có rảnh không? Bọn tôi đi xem phim, cậu đi cùng đi."
"Xin lỗi, mai tôi có việc rồi." Không cần suy nghĩ tôi đã từ chối ngay lập tức.
Anh ta không trả lời nữa.
Tôi đóng cửa sổ trò chuyện, đúng lúc nghe thấy tiếng bạn cùng phòng đập tay xuống giường đầy tức giận.
Tò mò, tôi leo lên giường cô ấy hỏi: "Sao thế? Tức đến mức này cơ à?"
Cô ấy vừa đắp mặt nạ vừa rên rỉ: "Diên Diên, tớ đánh không lại hắn, cậu giúp tớ với!"
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, hóa ra là bị game chọc giận.
Cô ấy uất ức gỡ mặt nạ xuống, suýt chút nữa tức đến phát khóc: "Tớ chỉ g.i.ế.c trị liệu bên đó có một lần thôi, vậy mà tên kiếm khách phe địch cứ đuổi theo đánh tớ mãi. Làm sao mà tớ biết đó là bạn gái hắn cơ chứ?!"
Tôi liếc qua bảng thành tích bi thảm— chỉ còn 10% sức chiến đấu, thậm chí còn thua cả trị liệu của đối phương. Đã c.h.ế.t hai lần rồi, nếu bị đánh bại thêm lần nữa chắc chắn sẽ bị loại khỏi trận đấu, đúng là ấm ức thật.
Cô ấy dúi điện thoại vào tay tôi, mắt long lanh đáng thương: "Diên Diên, giúp tớ đi mà!"