Thanh Xuân Vườn Trường Của Tra Nam, Tiện Nữ

Chương 12



Tôi thực sự không hiểu, sau khi kết thúc đợt huấn luyện tôi chẳng chơi game nữa, chúng tôi lại cùng một lớp chẳng lẽ anh ta không thấy tôi rất bận sao?

 

Vì chuyện bữa tiệc trên sân thượng, Tiểu Kỳ hoàn toàn mất niềm tin vào ‘soái ca’ Ngô Dạng, trong cơn tức giận cô ấy đã gửi cho tài khoản phụ của Ngô Dạng hơn 99 tin nhắn chửi rủa. Cô ấy bình thường nói chuyện với Ngô Dạng còn ngại đỏ mặt, thế mà bây giờ lại chửi anh ta không chút ngượng ngùng, xong xuôi cô ấy xóa luôn Ngô Dạng khỏi danh bạ.

 

Giải đấu đại học bắt đầu, chúng tôi xin nghỉ hai tuần và đến thành phố nơi diễn ra cuộc thi. Đội của chúng tôi trải qua không ít thử thách, nhưng vẫn suôn sẻ vào được top 4.

 

Vào ngày thi đấu chung kết, tôi căng thẳng đến mức tay run, tình hình của những người khác cũng không khá hơn là mấy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi tham gia không thể so với các tuyển thủ chuyên nghiệp.

 

Ở vòng 4 vào 2, chúng tôi thua và phải tranh giành giải ba.

 

Mặc dù Ngô Dạng khá bình tĩnh, nhưng trong trận đấu, vì một sai lầm trong thao tác anh ta đã căng thẳng đến mức tay ướt mồ hôi, ảnh hưởng đến hiệu suất chơi.

 

Tỷ số là 1-1.

 

Trận đấu quyết định, chỉ cần chúng tôi thắng, là có thể giành giải ba. Trong phòng nghỉ, mọi người đã không giữ được bình tĩnh nữa.

 

Ngô Dạng căng thẳng tới mức đôi mày nhíu lại, đến cả hơi thở cũng có phần run rẩy. Không khí trong phòng rất ngột ngạt, chỉ còn lại tiếng thở dốc rối loạn.

 

Tôi nắm tay Ngô Dạng, nhìn anh ấy với ánh mắt kiên định, cười nói: "Không sao đâu, chúng ta đã làm rất tốt rồi, đừng có áp lực."

 

Ngô Dạng hít sâu một hơi, nhìn tôi một lúc lâu, rồi nở một nụ cười, đứng dậy, giơ nắm tay lên: "Mọi người đã chuẩn bị lâu rồi, phải tin vào bản thân mình."

 

Chúng tôi động viên nhau, quyết tâm: đã đến đây rồi, nhất định phải mang về một chiếc cúp.

 

Sự việc không dễ dàng như tưởng tượng, kiếm khách của Ngô Dạng đã bị đối phương nghiên cứu kỹ, mặc dù anh ta đánh ổn định nhưng lại bị gò bó theo một cách đánh đã quá quen thuộc, rất dễ bị đối thủ khắc chế.

 

Tôi đưa ra một quyết định táo bạo: tôi sẽ đánh kiếm khách.

 

Trong trận đấu trước, kiếm khách đối phương đã gây ra bóng ma tâm lý cho Ngô Dạng, nếu anh ta tiếp tục chơi, thật sự sẽ ảnh hưởng đến tâm lý.

 

Tôi dù đánh mạnh mẽ, nhưng phong cách của tôi thay đổi linh hoạt, không có lối đánh cố định, thích tạo bất ngờ, dù có thua cũng có thể xoay chuyển tình thế một cách khéo léo.

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Mọi người nhìn nhau, không ai dám quyết định, cuối cùng Ngô Dạng nói: "Tôi tin Diên Triết."

 

Các thành viên trong đội cũng gật đầu: "Mọi người cố lên!"

 

Ngô Dạng liên tục nhìn vào bản đồ, chắc hẳn là lo lắng cho tôi. Tôi cười nói: "Đội trưởng, nếu cậu còn phân tâm, chúng ta sẽ thua thật đấy."

 

Anh ta khẽ ho một tiếng: "Cậu phải ổn định hơn, đừng quá liều lĩnh."

 

Chúng tôi đổi vị trí và đúng như tôi nghĩ, kiếm khách đối phương bắt đầu loạn nhịp. Dưới lối chơi không theo khuôn mẫu của tôi, tôi đã khiến đối phương mất mạng đầu tiên.

 

Trận đấu kéo dài gần bốn mươi phút, cả hai bên đều đã mệt mỏi, giờ chỉ còn chờ xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.

 

Trong một tiếng reo hò vang dội bất ngờ, chúng tôi bỏ điện thoại xuống và bắt đầu ăn mừng.

 

MC hò hét đầy phấn khích: "Hãy cùng chúc mừng 'Nam Thành Ngũ Chi Hoa' chiến thắng!"

 

Chúng tôi ôm lấy nhau, vui mừng đến mức bật khóc. Trên bục nhận giải, vì cần chụp ảnh chúng tôi đã tháo khẩu trang ra, lập tức thu hút một tràng kinh ngạc từ đám đông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-xuan-vuon-truong-cua-tra-nam-tien-nu/12.html.]

 

Có một ‘soái ca’ trong khán đài đứng dậy và hét lên: "Là Diên Triết nữ thần!"

 

Một cô gái bên cạnh reo lên: "Chị Diên Triết quá đỉnh, vừa đánh bại 'trà xanh', vừa chiến thắng 'Thiên Cơ'!"

 

Ngô Dạng nhìn tôi, cười nói: "Giờ thì cậu thực sự nổi rồi đấy."

 

Tôi chỉ biết cười bất đắc dĩ: "Đều là do cuộc sống ép buộc thôi."

 

"Nam Thành Ngũ Chi Hoa" vì vẻ ngoài nổi bật đã được đội ‘Thiên Cơ’ để mắt đến và mời làm đại diện cho giải đấu đại học.

 

Việc chúng tôi trở thành đại diện cho giải đấu đại học đã thành chủ đề bàn tán mới trong trường, và dần dần, mọi người quên mất vụ rắc rối kỳ quặc xảy ra trước đó.

 

Mọi người nhắc đến Hứa Nhiễm chỉ đơn giản là cười hiểu ý, không ai còn đề cập đến chuyện đó nữa.

 

16.

 

Sau khi tốt nghiệp năm cuối, tôi tiếp tục học thạc sĩ. Ngô Dạng vì vẻ ngoài ưu tú và tài năng của mình đã được một công ty giải trí ký hợp đồng, trở thành một ngôi sao mới nổi.

 

Hứa Nhiễm vì áp lực dư luận đã quyết định bỏ học, nghe nói cô ta trở thành một beauty blogger, kiếm tiền trong những lời mắng chửi của cư dân mạng. Cô ấy thực sự rất thông minh và học giỏi, nhưng lại thích chơi trò mưu mẹo, cuối cùng tự mình phá hủy tương lai.

 

Bạn cùng phòng người thì lên cao học, người thì đi làm, chỉ có Tiểu Kỳ vẫn duy trì liên lạc với tôi mỗi ngày.

 

Sau khi tôi tốt nghiệp thạc sĩ năm ba, nhờ anh trai tôi lại gặp Ngô Dạng.

 

Trong bữa ăn, Ngô Dạng mặc bộ vest đen, cười với tôi. Mấy năm không gặp, anh ta đã không còn vẻ non nớt mà trở nên chín chắn và trưởng thành.

 

Cuốn sách mới của anh trai tôi sẽ được chuyển thể thành phim, và Ngô Dạng là nam chính.

 

Quả thật, duyên phận thật kỳ diệu.

 

Kết thúc bữa ăn, anh trai tôi bảo tôi cùng Ngô Dạng nói chuyện. Trên con đường rải đầy lá vàng, hai bóng người trải dài dưới ánh chiều tà.

 

Ngô Dạng dừng lại, nói đùa với tôi: "Chúng ta sẽ đi bao lâu nữa?"

 

Tôi dừng bước, quay lại đối diện anh ta: "Chắc là đến đây thôi."

 

Anh ta gật đầu thất vọng: "Ừ, đến đây thôi."

 

Tôi quay người định đi, anh ta bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi và hỏi: "Diên Triết, có thể cho tôi một cơ hội không?"

 

Tôi mỉm cười, bình tĩnh nói: "Nếu lúc đó tôi và cậu không gặp nhau qua game, có lẽ cậu cũng sẽ là kẻ đồng lõa trong bữa tiệc đó. Ngô Dạng, tôi có thể đứng dưới cái cây này với cậu để nói chuyện, có thể làm bạn với cậu nhưng tuyệt đối không thể yêu cậu, cậu hiểu không?"

 

Ánh mắt anh ta mờ đi, từ từ buông tay tôi ra môi mấp máy: "Tôi hiểu rồi."

 

Cảnh sắc mùa thu luôn mang một vẻ u sầu, ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi buồn bã.

 

Hai người dần dần đi xa giống như hai bóng hình của họ đang tách ra vậy, không còn khả năng giao nhau nữa.

 

---Kết Thúc---