Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 127



 

Về phần những người khác trong tổ A, cũng giống Đào Thị, ai nấy tự ăn cơm. Chỉ có Triệu Loan Loan nhìn cá và thịt trong khay của Đào Thị, hơi hâm mộ nói: "Sao cậu lấy nhiều thế?"

 

Tuy trước đó đã nghe nói Đào Thị ăn khỏe, nhưng lời đồn và tận mắt chứng kiến cảm giác vẫn khác nhau.

 

Đào Thị nhỏ giọng đáp lại: "Tớ đói nha!"

 

Triệu Loan Loan: "……!" Không bắt bẻ được!

 

Có lẽ vì đã mở lời, Triệu Loan Loan cảm thấy Đào Thị cũng khá dễ nói chuyện, hai người bắt đầu từ từ trò chuyện.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Triệu Loan Loan: "Tớ từng xem phim cậu đóng, diễn khá tốt, sao đột nhiên lại nghĩ đến việc tham gia chương trình này?"

 

Đào Thị: "Mọi người hy vọng tớ đến nên tớ đến thôi, quan trọng là tham gia cho vui mà ~"

 

Không ai ngờ được câu trả lời lại đơn giản như vậy. Rốt cuộc, những người khác đều đến vì hợp đồng đại diện và danh tiếng, mang trong mình nhiệm vụ của công ty.

 

Khi Đào Thị đang ăn ngon lành, Cố Ngưng ngồi đối diện Đào Thị không nhịn được hỏi: "Cậu ăn như vậy không sợ béo sao?"

 

Đào Thị lắc đầu. Xương ở mép khay đã xếp thành ngọn núi nhỏ, nhìn còn rất có tính nghệ thuật.

 

Chung Kỳ cũng không nhịn được cười nói một câu: "Trước kia cậu học kiến trúc hả?"

 

Đào Thị khó hiểu nghiêng đầu. Đáp án đương nhiên là không phải rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Những người khác nghe ra Chung Kỳ đang nói đùa, sôi nổi lộ ra vài phần ý cười. Quan hệ của bốn người cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.

 

Sau một bữa cơm, mọi người phát hiện Đào Thị cũng khá đáng yêu, hoàn toàn khác với sự kiêu căng trong tưởng tượng. Trên người cô không thấy dã tâm mãnh liệt hay mục đích gì, cả người rất thả lỏng, một chút cảm giác cấp bách cũng không có. Thay vì nói là đến thi đấu, giống như đến chơi thì đúng hơn!

 

Còn Đào Thị cũng có phát hiện mới, cô phát hiện sườn chua ngọt ở đây đặc biệt ngon!

 

Sau khi bốn người dùng bữa xong, họ mang khay thức ăn đến chỗ thu hồi rồi cùng nhau rời khỏi nhà ăn, đi đến phòng huấn luyện của tổ A để gặp huấn luyện viên.

 

Nữ huấn luyện viên nhìn bốn học viên với bốn phong cách khác biệt trước mặt, công bố phong cách cho sân khấu đầu tiên. Chủ đề lần này thiên về phong cách thiếu nữ đang yêu, điệu nhảy nhóm nhạc nữ ngọt ngào. Cô ấy cũng giúp sắp xếp đội hình, bảo mọi người về xem video trước, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu tập luyện.

 

Tuy lời nói là vậy, nhưng chẳng ai rời đi cả. Sau khi huấn luyện viên đi khỏi, mọi người tụ tập lại cùng xem video, ghi nhớ động tác và lần lượt nhảy thử một lần.

 

Người mở màn là Cố Ngưng, phong cách vừa ngự tỷ vừa ngọt ngào. Vị trí số 2 là Triệu Loan Loan, ngọt thanh tươi mát. Vị trí số 3 là Chung Kỳ, mang nét ngọt ngào pha chút bụi bặm, soái tỷ. Ba người chỉ cần xem qua hai ba lần là đã nắm được gần hết vũ đạo. Những người vào được tổ A ít nhiều đều có bản lĩnh thực sự, trình độ rất đáng gờm. Thoạt nhìn ai nhảy cũng rất tốt, cho đến khi đến lượt Đào Thị...

 

Người lên sân khấu cuối cùng thường có hai cách giải thích: một là để giấu đi khuyết điểm, để những người phía trước thu hút hết sự chú ý của khán giả, người phía sau có nhảy kém chút cũng không ảnh hưởng toàn cục; cách còn lại chính là "trùm cuối" (vedette). Ban đầu mọi người tưởng Đào Thị thuộc trường hợp trước, nhưng giờ xem ra đều đã đoán sai rồi.

 

Dù mấy người họ là đối thủ cạnh tranh, nhưng rốt cuộc vẫn chung một tổ. Nếu tổ A nhảy quá tệ thì cũng mất mặt cả đám. Chỉ là không ngờ, Đào Thị lại nhảy tốt đến thế.

 

Nói cụ thể thế nào nhỉ? Sự ngọt ngào của ba người kia đều pha lẫn các yếu tố khác. Cố Ngưng ngọt thiên về kiểu ngự tỷ quyến rũ; Triệu Loan Loan ngọt thiên về thanh thuần, tươi mới; Chung Kỳ ngọt nhưng lại rất "soái", rất biết trêu ghẹo lòng người. Mọi người đều rất ngọt, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Trái lại, cái ngọt của Đào Thị cứ như thể cô chính là hiện thân của sự ngọt ngào vậy. Một loại ngọt ngào thuần túy, từ trong ra ngoài đều ngọt, ngọt đến tận tim gan, khiến người ta không kiềm được mà tê dại cả người.

 

Một khúc nhạc kết thúc, Đào Thị thuận lợi nhảy xong. Triệu Loan Loan là người đầu tiên lao tới, ôm chặt lấy cổ Đào Thị, tán thưởng: "Chị em à, sao cậu lại ngọt thế hả? Có phải cậu ăn đường để lớn lên không?"