Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 128



 

Chung Kỳ cũng bước lại gần Đào Thị, đi quanh cô một vòng, ánh mắt đ.á.n.h giá từ trên xuống dưới, ra vẻ suy đoán nói: "Tớ nhìn ra rồi, cậu chính là cái hũ đường thành tinh!"

 

Đào Thị chớp chớp mắt đầy mờ mịt. Cô không phải yêu tinh! Cô chỉ là một con Thao Thiết nhỏ thích ăn đồ ngọt thôi mà QwQ.

 

Thấy thế, điểm chú ý của Cố Ngưng lại không nằm ở đó. Cô ấy có chút nghi hoặc hỏi: "Sao cậu mới nhìn hai lần mà đã nhảy hoàn chỉnh được rồi? Khả năng học vũ đạo của cậu mạnh thế sao?"

 

Nghe vậy, hai người kia cũng hậu tri hậu giác nhận ra điều bất thường. Triệu Loan Loan buông tay ra, chống nạnh, hung hăng hỏi: "Mau! Thành thật khai báo! Chuyện này là sao!"

 

Chung Kỳ cũng híp mắt, một tay nâng cái cằm nhỏ của Đào Thị lên, trầm giọng nói: "Người phụ nữ kia, khuyên cô tốt nhất nên khai thật đi."

 

Đối mặt với màn "nghiêm hình bức cung" của hai người, Đào Thị đặc biệt thành thật trả lời: "Trước đây tớ từng nhảy bài này rồi, ngày thường tớ cũng toàn học loại vũ đạo này mà!"

 

Để tăng thêm độ tin cậy, Đào Thị chủ động lấy điện thoại ra, cho mọi người xem video đăng ký lúc sơ tuyển. Mấy người kia nghĩ đến động tác điêu luyện vừa rồi của Đào Thị, cùng với vẻ ngọt ngào tự nhiên như trời sinh, trong nháy mắt liền hiểu ra vấn đề.

 

Thấy Đào Thị đã lôi cả video sơ tuyển ra, Triệu Loan Loan cũng cho mọi người xem video của mình, chẳng chút khách sáo. Sau đó là đến Chung Kỳ. Mỗi người đều có phong cách riêng. Sau khi xem một vòng, ánh mắt của mấy người đồng loạt tập trung lên người Cố Ngưng, như thể đang nói: Bọn này đều xem rồi, chỉ còn thiếu cậu thôi!

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Cố Ngưng: "……?"

 

Cuối cùng, Cố Ngưng cũng đành nộp điện thoại : )

 

Mãi đến khi cho mọi người xem xong video, Cố Ngưng vẫn không hiểu tại sao sự việc lại diễn biến thành thế này, cứ cảm thấy sai sai. Thế này chẳng khác nào đem tư liệu gốc của mình cho người khác xem! Quan hệ của họ đã tốt đến mức này rồi sao?

 

Sự thật chứng minh, qua chuyện này, quan hệ của mọi người quả thực đã tiến triển rất nhiều, chấp nhận lẫn nhau, và cũng có sự hiểu biết nhất định về thực lực của đối phương.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mấy người họ tập luyện mãi đến 12 giờ đêm mới rời khỏi phòng huấn luyện, kết bạn cùng về ký túc xá. Đào Thị cũng từ "kẻ kéo chân sau" biến thành "cô giáo ngọt ngào" của tổ A. Đối với phong cách vũ đạo sở trường của mình, Đào Thị có thể đưa ra rất nhiều lời khuyên hữu ích. Mọi người cũng phát hiện ra Đào Thị thật sự rất thần kỳ, bởi vì cô không chỉ biết nhảy mà còn biết hát, phát âm cũng cực kỳ chuẩn, phải biết rằng lời bài hát không phải là tiếng phổ thông...

 

Trở về ký túc xá, mọi người cũng không quên dưỡng da. Mỗi người đắp một miếng mặt nạ đen sì lên mặt. Đào Thị vừa ra ngoài một chút, lúc quay lại suýt nữa thì không nhận ra ai. Cô lặng lẽ lấy một hộp bánh quy nhỏ từ trong vali ra để tự trấn an tinh thần.

 

Tiếng nhai "rắc rắc" vừa trầm vừa giòn, bánh quy còn tỏa ra mùi sữa thơm phức. Cố Ngưng nằm khá xa nên không ngửi thấy, nhưng Triệu Loan Loan và Chung Kỳ nằm giường bên cạnh và giường đối diện Đào Thị thì bật dậy ngay lập tức. Hai người mang khuôn mặt đen sì (do đắp mặt nạ), cổ cứng đờ không động, nhưng đầu thì đồng loạt quay ngoắt 90 độ, miệng lẩm bẩm không ngừng.

 

Triệu Loan Loan: "Sao lại có mùi sữa thế nhỉ?"

 

Chung Kỳ: "Có phải ai đang lén ăn cái gì không!"

 

Đào Thị bị kẹp ở giữa, nghe thấy động tĩnh liền vội vàng giấu bánh quy vào lòng, đôi mắt to chớp chớp. Thấy hai người kia nhìn sang, cô còn hoảng sợ, cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi: "Không, không phải tớ đâu!"

 

Cố Ngưng nằm trên giường không dậy nhưng cũng nghe ra điều mờ ám: "Cậu nuốt đồ trong miệng xuống trước rồi hẵng nói!"

 

Hai người kia cũng không nhịn được mà phì cười, cười đến mức mặt nạ rơi cả ra.

 

Triệu Loan Loan: "Cậu đền mặt nạ cho tớ đi, vừa mới đắp chưa được bao lâu đâu!"

 

Chung Kỳ: "Cậu là chuột hamster nhỏ à? Ha ha ha! Cười c.h.ế.t tớ mất!"

 

Đào Thị thấy mọi người không giận mới thở phào nhẹ nhõm, hai má phồng phồng nhai bánh quy. Sau khi nuốt xuống, cô có chút luyến tiếc nói: "Tớ không có mặt nạ, chỉ có bánh quy thôi, các cậu muốn ăn không?"

 

Chuyện bắt đền mặt nạ chỉ là nói đùa thôi, dù sao rơi cũng rơi rồi, bánh quy ngửi lại thơm như vậy, hai người liền mỗi người lấy một miếng nếm thử. Cũng không biết có phải do ăn đêm nên thấy ngon hơn không mà cảm giác hương vị cực kỳ tuyệt vời, thế là không nhịn được lấy thêm hai miếng nữa. Kết quả, ăn mãi ăn mãi rồi ăn sạch sành sanh...