Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 148



 

Chị Lam bị dáng vẻ đáng yêu của Đào Thị chọc cười: "Được, vậy đưa em đi thử vai. Quên chưa nói, đây là phim điện ảnh, muốn giành được vai sẽ khá khó khăn đấy, em phải nghiên cứu thật kỹ, có thành hay không thì phải xem biểu hiện lúc đó của em."

 

Vốn dĩ chị Lam muốn thử Đào Thị một chút, xem khả năng phán đoán kịch bản của cô, xem cô chú trọng cát-xê nhân vật hơn hay chú trọng nội dung kịch bản hơn. Rõ ràng, Đào Thị là người sau. Về điểm này, chị Lam tỏ vẻ rất hài lòng. Đương nhiên, không phải nói bộ phim thanh xuân vườn trường kia không hay, nhưng so sánh thì nó thiếu đi tính thử thách và chiều sâu, sức ảnh hưởng mà phim hiện đại huyền nghi mang lại sẽ lớn hơn nhiều.

 

Dù là hiện tại hay quá khứ, phim huyền nghi chất lượng cao luôn được mọi người yêu thích. Đào Thị cũng làm rất nhiều bài tập, xem các bộ phim điện ảnh liên quan, tay không rời kịch bản, lớp diễn xuất cũng luôn tham gia đầy đủ, bài giảng của thầy cô giúp cô học được không ít.

 

Vài ngày sau, cuối cùng cũng đến ngày thử vai. Giống lần trước, Đào Thị được chị Lam đưa đến cửa, đợi kết thúc sẽ lại đến đón. Khác biệt là lần này Đào Thị có Tiểu Kỳ đi cùng. Hai người đến hiện trường lấy số, ngồi yên lặng ở một góc. Đào Thị tập trung xem kịch bản, Tiểu Kỳ thỉnh thoảng đút cho Đào Thị ăn chút gì đó để giải tỏa áp lực. Tấm thẻ số 53 trong tay cũng đại biểu cho số lượng đối thủ cạnh tranh, huống chi còn rất nhiều người lấy số sau Đào Thị. Hiện giờ, người chật kín cả phòng, chỉ nhìn thôi đã thấy áp lực như núi.

 

Tiểu Kỳ rảnh rỗi nên không ngừng nhìn ngó xung quanh. Trong lúc đó, cô thấy không ít gương mặt quen thuộc, những nữ diễn viên phái thực lực, người cũng càng thêm căng thẳng. Chờ được nửa chừng còn đi vệ sinh hai lần, người không biết còn tưởng cô đến thử vai chứ không phải Đào Thị!

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Không còn cách nào khác, đây là nỗi lo lắng đến từ fan mẹ. Điều này cũng chứng minh đầy đủ sự xuất sắc của kịch bản, nếu không sẽ không có nhiều người đến cạnh tranh như vậy. Quan trọng nhất là, Tiểu Kỳ phát hiện tốc độ thử vai quá nhanh, nhanh đến mức bất thường. Người bình thường đi vào chưa đến vài phút đã đi ra, đa phần sắc mặt đều không tốt lắm. Có thể tưởng tượng mức độ nghiêm khắc khủng khiếp đến thế nào.

 

Trái lại, Đào Thị lại có thể tĩnh tâm, yên lặng xem kịch bản. Tiểu Kỳ vừa căng thẳng lại vừa tự hào, con gái nhà mình đúng là ưu tú! Là người làm việc lớn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chờ mãi chờ mãi, nửa tiếng trôi qua, cuối cùng cũng đến số 53. Đào Thị nghe thấy mình được gọi liền đưa kịch bản cho Tiểu Kỳ, làm động tác tay "cố lên". Trước khi đi, Tiểu Kỳ xoa đầu Đào Thị, vuốt tóc cho cô, chúc cô may mắn.

 

Rất nhanh, Đào Thị bước vào phòng thử vai. Không khí bên trong vô cùng trầm lắng... Ba người ngồi trước mặt đều đen mặt, thoạt nhìn khá dọa người, toát ra khí thế cực kỳ khó chọc. Vị đạo diễn ngồi chính giữa lại càng lười nói chuyện, trực tiếp gật đầu với Đào Thị, ra hiệu có thể bắt đầu diễn.

 

Thế là, Đào Thị tiến hành giới thiệu bản thân một chút, cũng nói ra đoạn ngắn mình muốn thử. Cô mặc áo sơ mi trắng + váy caro, trang điểm theo kiểu nữ sinh ngoan ngoãn học giỏi.

 

Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo sáng sủa, đôi mắt sáng ngời có thần, khi cười lên ngây thơ hồn nhiên. Cùng bạn học tan học về nhà, nói cười vui vẻ, ngọt ngào nói lời tạm biệt. Bước vào nhà, trong khoảnh khắc đóng cửa lại, nụ cười tắt ngấm, độ cong khóe miệng dần đậm sâu, tròng mắt đen láy lấp lánh ánh sáng dị thường. Khí chất cả người trong khoảnh khắc thay đổi nghiêng trời lệch đất, cứ như biến thành một người khác. Ánh mắt này khiến đạo diễn cuối cùng cũng có chút tinh thần.

 

Đào Thị làm động tác đổi giày, đặt cặp sách lên sô pha, đi đến giữa phòng khách. Theo cốt truyện, nơi này sẽ có một người bị trói. Cô đi quanh chiếc ghế, từ từ lượn vòng, ghé vào tai "người đó", giọng mềm mại nói: "Nè ~ Mày có nhớ tao không?"

 

Giọng thiếu nữ êm tai dễ nghe, còn mang theo vẻ nũng nịu của con gái nhỏ, nhưng tay lại cầm lấy con d.a.o gọt hoa quả trên bàn trà, lạnh lùng vỗ lên mặt nam sinh, hảo tâm và dịu dàng tháo chiếc tất dài đang nhét trong miệng hắn ra. Nhận lại là những lời đe dọa và c.h.ử.i rủa gần như sụp đổ, cô cười, cười rất to, gần như điên cuồng. Con d.a.o trong tay cũng không ngừng đ.â.m về phía hắn, rạch nát quần áo và da thịt. Dường như đối phương kêu càng t.h.ả.m thiết, cô cười càng hưng phấn. Cho đến khi người trên ghế không còn tiếng động, tất cả đều hóa thành yên lặng, màn diễn đến đây kết thúc.