Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 161



 

Tốc độ của thám t.ử rất nhanh, lục soát phòng để quần áo chỉ mất hai phút. Ra khỏi đó, anh lập tức sang một căn phòng khác, đó là một phòng ngủ vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp. Anh kéo tủ quần áo ra, bên trong treo một dãy quần áo nam. Thám t.ử cẩn thận quan sát và nhận thấy một số kiểu dáng của các nhãn hiệu này mới ra mắt trong những năm gần đây. Nhưng mà... cha mẹ Thư Dạ đã mất từ lâu, vậy ai là người mua những bộ quần áo này?

 

Liên tiếp kiểm tra hai phòng xong, thám t.ử quay lại phòng ngủ của Thư Dạ. Cô vẫn đang tắm. Thám t.ử đứng ở cửa, nhìn quanh bên trong một lượt. Căn phòng được trang trí theo tông màu hồng vô cùng ấm áp, có rất nhiều đồ trang trí và vật dụng nhỏ đáng yêu. Anh kéo mấy ngăn kéo gần đó ra, phát hiện bên trong có rất nhiều t.h.u.ố.c và t.h.u.ố.c an thần, còn có một hộp ống tiêm mini. Một hộp đầy đủ là mười ống, hiện tại chỉ còn lại ba ống, trùng hợp thay, số nạn nhân trong vụ án liên hoàn là sáu người.

 

Thám t.ử đặt chiếc hộp lại chỗ cũ, đi về phía đầu giường, phát hiện trên tủ đầu giường có đặt một con dao. Lưỡi d.a.o sáng loáng, trông giống d.a.o gọt hoa quả nhưng lại quá mức sắc bén, vị trí đặt cũng rất nguy hiểm. Ai lại để d.a.o ở nơi gần chỗ ngủ như vậy chứ?

 

Trong lúc Hạ Triết đang quan sát con d.a.o này, ống kính từ từ chuyển góc nhìn. Đào Thị đã đứng sau lưng anh từ lúc nào, giọng nói mềm mại vang lên: "Đẹp không?"

 

Nghe thấy tiếng nói bất thình lình, nhân viên bên ngoài đều giật mình, huống chi là Hạ Triết. Khóe mắt anh liếc thấy cửa phòng tắm vẫn đóng, tiếng nước bên trong vẫn chưa dứt, vẫn chảy ào ào...

 

Hạ Triết xoay người lại: "Tôi ở dưới lầu nghe thấy bên trên có tiếng động, sợ em xảy ra chuyện nên mới lên xem thử. Sao lại để d.a.o gọt hoa quả ở đây? Rất không an toàn."

 

Đào Thị gật đầu như đã hiểu: "Vậy sao? Em lại cảm thấy... để ở đây rất an toàn."

 

Vừa dứt lời, Đào Thị liền bước lên trước, cầm lấy con d.a.o trên tủ đầu giường, nắm chặt trong tay, chậm rãi xoay người, chĩa mũi d.a.o về phía Hạ Triết, khoe cho anh xem lưỡi dao, rồi hỏi lại lần nữa: "Đẹp không?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Nhận thấy đối phương rất cố chấp với câu hỏi này, Hạ Triết rũ mắt xuống, gật đầu. Sau khi trả lời, anh không chút do dự nắm lấy tay Đào Thị, lấy con d.a.o trong tay cô ra, đặt lại lên tủ đầu giường, nhưng là đặt ở một góc xa giường hơn một chút.

 

Thấy Hạ Triết không hề sợ hãi, Đào Thị nghiêng đầu, dường như cảm thấy hành động của anh thật mới lạ và khó hiểu.

 

Lúc này Hạ Triết mới phát hiện Đào Thị đang mặc áo hai dây... Anh vội vàng dời mắt đi, cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh khoác lên cho cô: "Trời lạnh rồi, mặc thêm vào đi, đừng để bị cảm."

 

Ngay sau đó, Hạ Triết đưa Đào Thị xuống lầu, dẫn cô đến chỗ để máy sấy, bảo cô sấy khô tóc. Đào Thị nhìn máy sấy trên tay, rồi lại đưa nó cho Hạ Triết, chớp chớp mắt. Thế là... biến thành cảnh Hạ Triết sấy tóc cho Đào Thị.

 

Mọi người cũng nhờ đó mà chú ý thấy, một tay của Đào Thị giấu ra sau lưng. Theo ống kính di chuyển chậm rãi, khán giả nhìn thấy trong tay cô đang nắm chặt một ống tiêm mini.

 

Khi Hạ Triết sấy tóc xong cho Đào Thị thì trời cũng không còn sớm. Anh không ở lại lâu, chào tạm biệt Đào Thị rồi một lần nữa an toàn rời khỏi căn nhà này. Nhân viên xung quanh thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm theo. Sau sự căng thẳng, thế mà họ còn cảm nhận được chút dư vị ngọt ngào nhàn nhạt?

 

Thám t.ử quả nhiên là thám tử, tố chất tâm lý khác hẳn người thường. Người bình thường bị chĩa d.a.o vào người chắc đã sớm sợ c.h.ế.t khiếp. Trái lại, thám t.ử lại cực kỳ bình tĩnh đoạt lấy con dao, khiến cho Thư Dạ vốn đang nắm thế chủ động cũng bị nhịp điệu không theo lẽ thường của anh làm cho khựng lại. Ở góc nhìn của khán giả, khi phát hiện Thư Dạ cầm ống tiêm, tim mọi người đều thót lên một cái, biết là Thư Dạ muốn ra tay với thám tử. Cũng may thám t.ử phúc lớn mạng lớn, lần nào cũng đi bên bờ vực nguy hiểm mà vẫn sống sót.

 

Mười phút sau khi thám t.ử rời đi, Thư Dạ nhận được một cuộc điện thoại. Cô ngồi trên tủ giày, đung đưa hai chân, ánh mắt sáng ngời nhìn ống tiêm trong tay. Người trong điện thoại hỏi cô tại sao không xử lý thám tử. Thư Dạ nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cùng với những chuyện xảy ra từ khi quen biết thám tử, cô nói ra suy nghĩ thật lòng của mình. Cô cảm thấy, thám t.ử và những gã đáng c.h.ế.t kia không giống nhau. Người đàn ông bên kia đầu dây im lặng một lát rồi cúp máy.