Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 176



 

Ngay sau đó, chủ đề chuyển sang câu nói vừa rồi của Hạ Triết: Phía sau còn hai vị nữa? Mọi người đều tò mò đó là ai, đoán sẽ là hai khách mời nam, hy vọng có người gan lớn để việc ghi hình thuận lợi hơn chút. Theo tin tiết lộ thì chủ đề kỳ này đặc biệt tàn khốc...

 

Rất nhanh, hai vị cuối cùng đã bước vào khâu kiểm tra người trước xe. Người trong xe lờ mờ nghe thấy tiếng cười của con gái, đều rất kinh ngạc, chẳng lẽ có hai khách mời nữ? Sau khi hai người lên xe, bí mật được bật mí. Một trong số đó lại là người quen của Đào Thị.

 

Mạnh Hạ Trình lên xe vẫy tay chào mọi người, khi nhìn thấy Đào Thị thì mỉm cười. Người đi theo phía sau tên là Sầm Nhã Mạn, cũng là một diễn viên trẻ. Cô ấy khá hoạt bát, đẩy đẩy Mạnh Hạ Trình, vừa nói vừa cười giục anh nhanh lên. Hai người ngồi ở vị trí phía trước Hạ Triết và Đào Thị. Lại thêm một đợt tuyên truyền nữa vì họ sắp có một bộ phim truyền hình lên sóng.

 

Xong xuôi quy trình, xe bắt đầu xuất phát. Điểm đến của tám người là một thị trấn cổ. Họ sẽ ở lại thị trấn cổ một tuần để tìm kiếm bí mật nơi đây. Nếu khách mời có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm thì có thể kết thúc ghi hình trước thời hạn. Nếu không hoàn thành thì phải ở đủ một tuần. Theo thời gian trôi qua, tổ chương trình sẽ đưa ra các gợi ý để giúp khách mời hoàn thành nhiệm vụ.

 

Nghe thấy khoảng thời gian khủng khiếp "một tuần", Sầm Nhã Mạn tò mò hỏi: "Trước đây cũng thế à?"

 

Bốn thành viên nam cố định bất lực gật đầu: "Nhưng không lâu thế đâu, thường là nửa tuần, khoảng hai ba ngày là ra được rồi. Lần này đông người, chắc tổ chương trình tăng độ khó."

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Mọi người lại giới thiệu sơ qua về mức độ gan dạ của mình. Đại khái là: Tạ Hiến > Đào Ngôn Đông > Vân Hạc Minh > Đường Du. Đường Du xếp chót cũng đành chịu, rất bất đắc dĩ. Đến lượt khách mời, Hạ Triết không cần giới thiệu cũng cảm giác rất lợi hại, mọi người đều xem phim của anh. Nhưng họ lại khá tò mò về ba người còn lại.

 

Đào Thị chớp mắt: "Em không sợ!"

 

Mạnh Hạ Trình ho khan một tiếng: "Tôi cũng tạm..."

 

Sầm Nhã Mạn ngẩng cao đầu: "Em rất dũng cảm!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Các khách mời trầm tư một lát, ra chiều phân tích: "Không tồi!" Tiếp tục phát huy nhé!

 

Hai mươi phút sau, đoàn người đến cổng thị trấn thì xuống xe. Tổ chương trình phát cho mỗi người một chiếc điện thoại và một vali xách tay, bên trong là quần áo để thay và đồ dùng vệ sinh cá nhân. Địa điểm lưu trú cũng đã được sắp xếp, là một nhà trọ nhỏ.

 

Tám người đứng ở cổng thị trấn, bật đèn pin điện thoại soi đường phía trước, kết bạn đi vào trong. Ở đây không có đèn đường, cũng chẳng biết tổ chương trình tìm đâu ra cái chỗ này. Hạ Triết đi song song với Đào Thị, nhỏ giọng nói: "Em nắm lấy vali của anh mà đi."

 

Vừa dứt lời, Sầm Nhã Mạn liền ôm chặt cánh tay Mạnh Hạ Trình, giọng hơi run: "Tại sao chúng ta phải đến vào ban đêm chứ? Không thể đi ban ngày sao? Sao không đưa thẳng đến nhà trọ luôn..."

 

Tạ Hiến: "Đừng hỏi, hỏi chính là dụng tâm lương khổ của tổ chương trình đấy."

 

Sầm Nhã Mạn: "......"

 

Mạnh Hạ Trình theo bản năng định dựa vào người Đào Thị, nhưng bị người nhà mình làm cho giật mình, bèn nói với Sầm Nhã Mạn: "Em kéo tôi vô dụng thôi, tôi cũng sợ..."

 

Hai người này lộ tẩy sự gan dạ với tốc độ ánh sáng. Một người "cũng tạm", một người "dũng cảm", khiến anh quay phim cũng không nhịn được cười. Cuối cùng, họ được các thành viên cố định vây vào giữa: "Được rồi được rồi, thế này sẽ không sợ nữa, mọi người đều ở bên nhau mà!"

 

Trong lúc mấy người đang chỉnh đốn đội hình, Đào Thị và Hạ Triết đã sớm im lặng đi lên phía trước, cắm đầu làm việc lớn! Suýt chút nữa thì tách khỏi đội, rõ ràng chỉ có hai người mà khí thế như đi hai mươi người vậy! Sáu người phía sau không muốn bị bỏ lại, vội vàng đuổi theo, chạy bán sống bán c.h.ế.t. Mới có một lúc mà sao họ đi nhanh thế? Xa thế?

 

Mọi người vội vã tiến vào thị trấn cổ, cảm giác đi nhanh đỡ sợ hơn là đi chậm rì rì, cũng không quá sợ hãi, chỉ là toát chút mồ hôi. Khi đuổi kịp Đào Thị và Hạ Triết thì Đào Thị đã đứng trước mặt người bán kẹo hồ lô.