Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 177



 

Ông cụ bán kẹo hồ lô mặt đầy nếp nhăn và đồi mồi, ánh mắt đục ngầu. Cây rơm cắm kẹo hồ lô trên tay ông cắm đầy ắp, dường như chưa bán được cây nào? Trông có vẻ không bình thường lắm...

 

Dù biết là NPC (nhân vật không phải người chơi) do tổ chương trình sắp xếp nhưng trông vẫn quá đáng sợ. Sầm Nhã Mạn định trốn ra sau lưng Mạnh Hạ Trình, nhưng Mạnh Hạ Trình đã nhanh chân đổi chỗ với Đào Ngôn Đông trước, dặn dò: "Cậu dìu dắt Nhã Mạn chút nhé, cô ấy dũng cảm lắm."

 

Sầm Nhã Mạn phát hiện mình bị trêu chọc, đang định cãi nhau với Mạnh Hạ Trình thì bị Tạ Hiến cắt ngang: "Đừng nháo nữa, xem NPC nói gì trước đã, có thể sẽ có manh mối."

 

Lúc này, Đào Thị đang hỏi kẹo hồ lô bán thế nào, bao nhiêu tiền một cây. Nụ cười của ông cụ vô cùng quỷ dị, khóe miệng nhếch lên một độ cong rất khoa trương.

 

Đường Du có chút lo lắng: "Đào Đào, em đứng xa ra chút đi, anh sợ lát nữa có biến lại dọa em sợ. Kẹo hồ lô này hình như không ăn được đâu..."

 

Vừa dứt lời, Đào Thị liền nhận lấy cây kẹo hồ lô từ tay ông cụ. Ông cụ còn trừng mắt nhìn Đường Du một cái.

 

Đường Du: "???"

 

Nhận được ánh mắt của ông cụ, đám khách mời đều sững sờ một lúc, sau đó hậu tri hậu giác phản ứng lại. Nhịn cười được một giây rồi tất cả cùng phá lên cười, không khí kinh dị trong nháy mắt tan biến.

 

Tạ Hiến: "Anh Đường, anh nhìn ánh mắt của NPC kia xem, có giống đang nói... Ngươi c.h.ế.t chắc rồi không!"

 

Đường Du: "???" Anh không tin! Anh không nghe!

 

Vân Hạc Minh: "A Du à, người như cậu trong phim truyền hình sống không quá ba tập đâu!"

 

Đường Du: "Nói bậy! Anh đây là nam chính nhé! Anh có thể sống ba bốn mươi tập!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sầm Nhã Mạn: "Phụt! Ha ha ha ha!"

 

Đường Du: "......"

 

Mọi người cười đùa suốt dọc đường. Mạnh Hạ Trình cũng khoác một tay lên vai Đào Ngôn Đông, cười đến cong cả eo. Bỗng nhiên ngẩng đầu lên thì phát hiện Đào Thị đã sắp xử lý xong cả một xiên kẹo hồ lô, má trái phồng lên vì nhai, môi đỏ da trắng, đôi mắt tròn xoe trong veo sáng ngời. Dù ánh sáng lờ mờ, sự hiện diện của cô vẫn thu hút mọi ánh nhìn, đẹp vô cùng. Tuy nhiên, người đứng cạnh cô lại rất chướng mắt.

 

Hạ Triết chăm chú nhìn Đào Thị, trầm giọng hỏi: "Thế nào?"

 

Đào Thị chớp đôi mắt lấp lánh, giơ ngón cái lên làm dấu like: "Chua chua ngọt ngọt! Ngon lắm! Anh cũng ăn đi!"

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Hạ Triết khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Hai người dường như không hề bị tiếng cười đùa xung quanh ảnh hưởng. Nhìn cảnh này, trong lòng Mạnh Hạ Trình có chút hụt hẫng. Điều anh vốn tưởng sẽ không xảy ra, dường như đang lặng lẽ nảy mầm. Anh buộc phải đối mặt với một thực tế: quan hệ giữa Đào Thị và Hạ Triết ngày càng thân thiết hơn.

 

Tính kỹ thời gian, Mạnh Hạ Trình đã gần nửa năm không gặp Đào Thị. Công việc ngày càng bận rộn khiến số lần liên lạc của họ ngày càng ít. Cuộc sống thật tàn khốc, ngay cả fan CP của hai người cũng đang dần rơi rụng. Mỗi lần như vậy, Mạnh Hạ Trình đều tự nhủ không được vội, rốt cuộc thì vội cũng vô dụng, không phải sao?

 

Mạnh Hạ Trình cũng từng nghĩ đến khả năng giữa họ. Giờ đây gặp lại cô, những thứ bị chôn giấu dưới đáy lòng lại bắt đầu rục rịch. Anh buông tay đang khoác trên vai Đào Ngôn Đông xuống, lặng lẽ đi đến bên cạnh Đào Thị. Phát hiện Hạ Triết định chọn một cây kẹo hồ lô mới, Mạnh Hạ Trình nhanh tay hơn lấy xuống trước, đưa cho Đào Thị: "Nếu thích ăn thì ăn thêm một xiên nữa đi."

 

Đào Thị nhận được cây kẹo hồ lô mới, vui vẻ nói với Mạnh Hạ Trình: "Cảm ơn anh ~"

 

Tay Hạ Triết cứ thế rơi vào khoảng không. Anh ngước mắt nhìn Mạnh Hạ Trình. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, lờ mờ có mùi t.h.u.ố.c s.ú.n.g lan tỏa, thu hút sự chú ý của anh quay phim, lập tức quay cận cảnh hai người.

 

Đạo diễn ở xa nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc nhướng mày, xuýt xoa một tiếng. Con người ai cũng có bản tính hóng hớt, nhìn cũng thú vị đấy chứ. Từ từ... Hình như họ đang quay show kinh dị mà? Đâu phải show hẹn hò! Lạc đề rồi! Đạo diễn vội vàng ra lệnh cho NPC bán kẹo hồ lô, bảo ông ta nhanh chóng hành động!

 

Ông cụ lập tức nhe răng cười, bàn tay như vỏ cây khô khốc tóm chặt lấy Mạnh Hạ Trình, giọng nói khó nghe và quái đản: "Chàng trai, cậu còn chưa trả tiền cho tôi đâu..."