Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 179



 

Ông cụ đang định nói các người không có tiền thì làm việc cho ta, liền bị lời của Đào Thị cắt ngang. Ông thật sự không nghĩ tới vấn đề này, nhất thời thế mà hơi nghẹn lời, lắp bắp nói: "Cái này... có thể thương lượng, phải xem cháu mua bao nhiêu."

 

Ông đoán chắc là Đào Thị muốn mua cho mỗi khách mời một cây?

 

Đào Thị mỉm cười ngọt ngào: "Cháu muốn mua hết!"

 

Ông cụ: "......?"

 

Ông cụ: "Cháu có biết chỗ này là bao nhiêu cây không?"

 

Đào Thị gật đầu: "Tổng cộng 30 cây, còn thừa 28 cây!"

 

Ông cụ thầm nghĩ, cô bé này đếm trước rồi à, chính ông còn chẳng biết có bao nhiêu cây...

 

Ông cụ: "Nếu cháu muốn bao trọn, ta sẽ tính rẻ cho cháu, đưa ta một trăm đồng là được."

 

Dù sao mua nhiều hay ít thì cũng phải làm việc thôi!

 

Nhận được tin tức chính xác, Đào Thị hớn hở chia kẹo hồ lô cho các khách mời. Mọi người nhận kẹo, định nói mình không có tiền, nhưng không cưỡng lại được sự cám dỗ. Kẹo hồ lô trông ngon quá, nhất là đã đưa đến tận miệng rồi, ai mà giữ mình được? Ăn trước rồi tính!

 

Thấy các khách mời đều vui vẻ ăn xong kẹo hồ lô, đạo diễn cảm thấy thời cơ đã chín muồi. Cho một viên kẹo ngọt rồi phải cho một gậy chứ. Ông cụ nhận được lệnh, âm trầm nhìn mọi người nói: "Kẹo hồ lô ăn cả rồi, có phải nên trả tiền không?"

 

Nhận được ánh mắt của ông cụ, đám khách mời đồng loạt quay đi, nhìn trời nhìn đất nhìn không khí. Ông cụ cười khẩy một tiếng, vẻ mặt "ta biết ngay mà", nói: "Nếu các người không có tiền, ta lại có một cách..."

 

Đào Thị chớp mắt: "Ông đừng vội, chúng cháu là người tốt, có tiền! Không ăn quỵt kẹo hồ lô đâu!"

 

Ông cụ: "Ta làm buôn bán nhỏ, không nhận ghi nợ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đào Thị: "Vâng vâng!"

 

Ông cụ: "...... Nếu vậy, các người đưa tiền ra đây!"

 

Nghe vậy, Đào Thị giơ cao cánh tay lên quá đầu. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, tóc được buộc bằng một sợi dây chun bản to. Đào Thị mở dây buộc tóc ra, móc từ bên trong ra một khối vuông nhỏ màu đỏ. Sau khi mở ra, một tờ tiền một trăm nhân dân tệ mới tinh xuất hiện!

 

Đào Thị đưa tiền cho ông cụ, ngoan ngoãn nói: "Ông kiếm tiền không dễ dàng, chúng cháu sẽ không quỵt nợ đâu, mời ông nhận lấy ạ!"

 

Ông cụ: "???"

 

Cháu còn biết ta kiếm tiền không dễ dàng cơ à : )

 

Tục ngữ nói rất hay, nhân từ với "kẻ địch" chính là tàn nhẫn với bản thân! Một trăm đồng khiến cuộc sống của ông cụ trở nên dở khóc dở cười, càng thêm gian nan. Ông đâu phải thật sự đến bán kẹo hồ lô! Ông còn chưa giao nhiệm vụ mà!

 

Cùng lúc đó, đạo diễn nhìn thấy cảnh này cũng ngẩn người. Cái gì vậy? Tiền ở đâu ra? Thế mà giấu trong dây buộc tóc? Cô cũng quá "đỉnh" rồi đấy! Đạo diễn tức khắc cảm thấy có một cục tức nghẹn trong lòng, nếm trải cảm giác bị "chế tài" chưa từng có. Ông cụ bán kẹo hồ lô là một phân đoạn mở màn khá quan trọng, giờ thì không diễn tiếp được nữa rồi!

 

Đạo diễn tức giận gọi nhân viên phụ trách soát người tới, chỉ vào màn hình nói: "Nhìn xem, đây là chuyện tốt cậu làm đấy! Để khách mời mang đạo cụ vào!"

 

Nhân viên công tác nhìn đạo diễn đang cuồng nộ vô năng, vô cùng oan ức lầm bầm: "Đạo diễn, cái này ai mà ngờ được chứ? Trên tóc cô ấy cũng không có đồ trang trí gì khác, sao tôi biết sẽ giấu trong dây buộc tóc được."

 

Huyết áp của đạo diễn sắp tăng vọt: "...... Cậu, cậu còn cãi à! Được rồi, sau này nhớ dây buộc tóc của khách mời nữ cũng phải kiểm tra!"

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Nhân viên công tác phối hợp cúi người: "Vâng! Đạo diễn! Tôi nhớ rồi ạ!"

 

Sau khi cho nhân viên lui, đạo diễn vừa bàn bạc đối sách với phó đạo diễn, vừa gọi cho NPC bán kẹo hồ lô qua tai nghe, bảo ông ta tùy cơ ứng biến, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ. Còn về phần Đào Thị, mở màn đã cho ông một "bất ngờ" lớn thế này, ông nhớ kỹ cô rồi! Quyết định sẽ chăm sóc đặc biệt một chút!

 

Khi người của tổ chương trình đang tiêu hóa việc Đào Thị đột nhiên biến ra một trăm đồng, các khách mời đã vừa kích động vừa hưng phấn vây quanh Đào Thị, khen ngợi cô thông minh. Đây không đơn giản là vấn đề tiền bạc, mà còn là biến tướng phá vỡ nhịp điệu của tổ chương trình. Nếu đi theo sự sắp đặt của họ, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp! Không thể thiếu một phen hú vía!