Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 178



 

Mạnh Hạ Trình: "!!!"

 

Nếu không bị giữ lại, Mạnh Hạ Trình cảm thấy mình có thể nhảy cao ba mét. Cả người anh sợ đến mức run b.ắ.n lên. Đừng nhìn ông cụ già cả mà lầm, tay khỏe kinh khủng, nắm chặt Mạnh Hạ Trình không buông, ra chiều "cậu không trả tiền thì để mạng lại".

 

NPC đột nhiên gây khó dễ cũng thu hút sự chú ý của các khách mời khác. Theo bản năng, họ đứng cách xa Mạnh Hạ Trình, tránh bị vạ lây, liên tục xua tay ý bảo đều do một mình cậu ta làm, không liên quan đến mọi người! Nhìn thấy ông cụ không nhịn được mà cười hở cả lợi, Mạnh Hạ Trình càng sợ hơn...

 

Tất nhiên, mọi người cũng chỉ đùa thôi, rất nhanh đã vây lại, nghĩ cách giải cứu Mạnh Hạ Trình. Họ bắt đầu thương lượng với ông cụ, dùng lời ngon ngọt khuyên giải: "Ông ơi, ông phải học cách buông tay, có chuyện gì từ từ nói!"

 

Ông cụ nghe xong, hiếm khi đại phát từ bi buông tay ra, chỉ cười lạnh một câu: "Lượng sức các người cũng không chạy thoát đâu."

 

Đám khách mời nhanh chóng ôm nhau thành một đoàn. Mọi người gan lớn lắm, cũng không phải sợ đâu, chỉ là đang thương lượng đối sách thôi mà : )

 

Đúng lúc này, Hạ Triết như nhớ ra điều gì, anh móc điện thoại ra, mở giao diện thanh toán. Những người khác cũng lấy điện thoại tổ chương trình phát cho ra xem. Kết quả chắc chắn là thất vọng, một xu cũng không có.

 

Trong lúc mọi người đang bó tay hết cách, Đào Thị đứng bên cạnh ăn say sưa. Bỏ qua ông lão có diện mạo dọa người kia thì kẹo hồ lô vừa to vừa đỏ, bọc lớp đường mật, nhìn rất ngon, khiến người ta không nhịn được nuốt nước miếng. Sầm Nhã Mạn bỗng hoảng hốt nhận ra một vấn đề, cô nàng lặng lẽ đi đến bên cạnh Mạnh Hạ Trình, thì thầm: "Anh có phát hiện ra không?"

 

Mạnh Hạ Trình: "Cái gì?"

 

Sầm Nhã Mạn: "Quả hồng mềm thì bị bóp!"

 

Mạnh Hạ Trình: "Hả?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Sầm Nhã Mạn: "Tại sao người ta không kéo tay Hạ Triết? Không đòi tiền Đào Thị mà cố tình chọn anh thế! Trong lòng anh không có chút tự trọng nào sao! Ha ha ha!"

 

Mạnh Hạ Trình: "......"

 

Cảm ơn, tôi bị tổn thương rồi đấy.

 

Giọng Sầm Nhã Mạn không lớn nhưng khổ nỗi xung quanh quá yên tĩnh, lời nói không chỉ bị mọi người nghe thấy mà còn nghe rõ mồn một, khiến ai nấy đều cười ầm lên. Các khách mời cũng không thấy có gì sai, ngược lại còn thấy có lý! Mạnh Hạ Trình chưa kịp vui mừng được bao lâu thì đã bị người nhà đ.â.m cho một nhát. Người ta thường nói hoạn nạn thấy chân tình, anh coi như nhìn thấu rồi.

 

Lúc này, Đào Thị vừa vặn ăn xong kẹo hồ lô. Cô đảo đôi mắt đen láy, bàn tay nhỏ kéo góc áo Mạnh Hạ Trình, quan tâm nói: "Anh đừng sợ, có làm có chịu! Kẹo hồ lô là em ăn, tiền cũng nên để em trả."

 

Lời này nghe sao mà cảm động quá, trái tim Mạnh Hạ Trình cũng được an ủi phần nào. Ánh mắt Hạ Triết thì cứ liên tục dừng trên người Đào Thị, cảm thấy cô nhìn thế nào cũng đáng yêu. Thật ra, chuyện này không khó giải quyết. Những NPC kiểu này đều mang trong mình nhiệm vụ thúc đẩy cốt truyện. Khách mời có tiền hay không, đạo diễn còn không rõ sao?

 

Đào Thị nói xong với Mạnh Hạ Trình liền bước lên trước một bước, đứng trước mặt ông cụ. Bóng dáng nhỏ bé của cô trong mắt các khách mời trở nên vô cùng dũng cảm, dũng khí đáng khen!

 

Ánh mắt Đào Thị lại không kìm được mà dừng trên cây kẹo hồ lô. Buổi tối trời lạnh, cái mũi thanh tú của cô đỏ ửng lên. Ông cụ cũng thấy không nỡ. Bảo ông làm khó một tên con trai thì còn tàn nhẫn được, chứ đến lượt cô bé con này khó tránh khỏi không xuống tay được. Ông dịu giọng nói: "Cô bé, ta thấy có duyên với cháu. Cây kẹo hồ lô đầu tiên coi như tặng cháu nếm thử, bạn cháu chỉ cần trả tiền cây thứ hai là được, năm đồng."

 

Nghe thấy được trả ít tiền đi, mọi người đều rất vui, nhưng vẫn lo sốt vó vì tiền. Năm đồng làm khó cả đám anh hùng hào kiệt. Mấy khách mời cố định có kinh nghiệm đã xắn tay áo, chuẩn bị dùng sức lao động để gán nợ. NPC chắc là muốn họ làm việc gì đó. Tuy kẹo hồ lô là Đào Thị ăn, nhưng kể cả Đào Thị không ăn thì họ cũng không thoát được cửa ải này, tất cả đều là cái hố do tổ chương trình đào sẵn.

 

Đào Thị cảm ơn ông cụ, rồi như đang suy tính gì đó, bấm đốt ngón tay tính toán, sau đó hỏi: "Ông ơi, nếu chúng cháu mua thêm ít kẹo hồ lô nữa, ông có thể bán rẻ hơn chút không?"

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ