Nghe xem! Đây rốt cuộc là tiểu thiên sứ chốn nhân gian nào vậy? Ông cụ người không run, chân không què, tinh thần phấn chấn hẳn lên! Kẹo hồ lô ban nãy không tặng phí! Ông đứng thẳng người dậy, chuẩn bị kết thúc công việc, lấy lá thư đưa cho Đào Thị, thấm thía nói: "Cô bé, cảm ơn cháu, tâm địa cháu thật lương thiện! Tâm địa thật tốt!"
Được khen ngợi, Đào Thị còn hơi ngại ngùng: "Ông ơi, ông khách sáo quá. Trời cũng không còn sớm, bọn cháu mới đến, đợi ngày mai quen thuộc đường xá, nhất định sẽ đưa đến giúp ông!"
Ông cụ: "...Hả?" Ngày mai? Không phải trước rạng sáng sao?
Những người khác cũng sôi nổi phụ họa, bảo ông cụ về nghỉ ngơi sớm, thư chắc chắn sẽ được đưa đến!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Ông cụ nhất thời không biết làm sao cho phải, tai nghe liền truyền đến tin tức thỏa hiệp của đạo diễn. Kế hoạch bị quấy rầy, hiện tại khách mời chịu nhận đưa thư là tốt rồi : )
Nhân viên công tác đợi sẵn ở tiểu viện Cư Ân biết khách mời sẽ không đến, cũng tẩy trang, kết thúc công việc sớm.
Sau khi tạm biệt ông cụ bán kẹo hồ lô, các khách mời theo chỉ dẫn của biển báo đi về phía thị trấn cổ, chuẩn bị đến nhà trọ nghỉ chân. Có lẽ do khởi đầu thuận lợi nên bước chân mọi người không nhanh không chậm, thong thả đi. Rất nhiều nhà trong thị trấn đều bật đèn, có ánh sáng nên mọi người cũng không sợ.
Cuối cùng, đoàn khách mời theo biển chỉ dẫn đến một nhà trọ nhỏ. Bà chủ đã đợi từ lâu, phát cho mỗi người một chiếc chìa khóa nhỏ để mở phòng mình. Khách mời hai người một phòng, tám người ở bốn phòng, lần lượt là 201, 202, 203, 204. Phòng không lớn nhưng đồ đạc rất đầy đủ, có phòng tắm riêng, tủ quần áo, 2 giường đơn.
Hai khách mời nữ ở phòng 203. Khách mời nam thì phân chia hợp lý theo độ gan dạ: Tạ Hiến và Đường Du ở 201, Vân Hạc Minh và Đào Ngôn Đông ở 202, Hạ Triết và Mạnh Hạ Trình ở 204.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người cất hành lý xong, lại tập trung ở phòng 201, cùng nhau kiểm tra môi trường trong phòng xem có gì bất thường không. Các khách mời cố định giàu kinh nghiệm, đầu tiên là mở vòi nước xem tình trạng nước nóng lạnh và màu nước, không phát hiện gì lạ. Sau đó kiểm tra gầm giường, tủ quần áo, góc phòng, không có đồ vật khả nghi liền chuyển sang phòng tiếp theo.
Kiểm tra qua một vòng, họ bắt đầu bàn bạc kế hoạch cho ngày mai, chốt thời gian dậy sớm tập hợp rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Trong lúc đó, bà chủ có tới một chuyến, dặn dò người ngoài không được chạy lung tung, sau 12 giờ đêm thì đừng ra ngoài, đèn cảm ứng hành lang không tốt, nếu bước hụt ngã bị thương thì quán không chịu trách nhiệm!
Theo kế hoạch ban đầu, lúc này lẽ ra các khách mời đang ở phân đoạn đi đưa thư. Cốt truyện bị một trăm đồng của Đào Thị cắt ngang nên cũng hỏng bét, dẫn đến việc mọi người đều rất rảnh rỗi và thư giãn, chuẩn bị đi ngủ sớm. Các khách mời cố định dự đoán buổi tối có thể sẽ có chuyện xảy ra, cách âm của phòng cũng bình thường, nếu gặp chuyện gì thì cứ hét lớn lên, mọi người nghe thấy sẽ nhanh chóng chạy tới.
Mọi thứ đã an bài thỏa đáng, Đào Thị thấy hơi đói bụng. Kẹo hồ lô khá kích thích vị giác, càng ăn càng đói. Biết nhà trọ có phục vụ ăn uống, Đào Thị liền gọi một phần cơm rang và một bát mì lớn, khoảng mười lăm phút sau xuống lầu lấy cơm.
Tính toán thời gian, khoảnh khắc Đào Thị ra khỏi cửa thì tình cờ gặp Hạ Triết. Hạ Triết biết Đào Thị muốn đi lấy cơm, chủ động đề nghị đi cùng. Mạnh Hạ Trình nghe thấy cũng đi theo.
Ba người theo cầu thang xuống tầng một, không thấy bà chủ ở quầy lễ tân liền đi dọc hành lang vào bên trong, định xuống bếp xem tình hình. Kết quả đi được nửa đường, đèn trên đầu đột nhiên nhấp nháy hai cái rồi tắt ngúm...
Trước khi ánh sáng biến mất hoàn toàn và tầm nhìn chìm vào bóng tối, Hạ Triết theo bản năng nắm lấy cánh tay Đào Thị, đảm bảo cô vẫn an toàn đứng bên cạnh mình mới thoáng yên tâm, trầm giọng hỏi: "Có sao không? Có bị dọa không?"
Mạnh Hạ Trình đi cuối hàng cứng đờ cả người tại chỗ, không dám nhúc nhích, cố gắng giữ bình tĩnh, quan tâm hỏi: "Đào Đào? Em ổn không?"
Đào Thị chớp mắt, cô đang cố gắng thích nghi với bóng tối, thử nhìn môi trường xung quanh. Nghe thấy tiếng hỏi, cô rất nhanh đáp lại: "Em không sao! Em rất ổn!"