Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 182



 

Nhận được câu trả lời, Mạnh Hạ Trình thở phào nhẹ nhõm, có chút bất lực nói: "Tổ chương trình có cần tàn nhẫn thế không?"

 

Giả sử nếu Đào Thị xuống lầu lấy cơm một mình, không có họ đi cùng, đèn hành lang đột nhiên tắt thì cô biết làm sao? Mạnh Hạ Trình nghĩ cũng không dám nghĩ. Tóm lại, tiếp theo vẫn nên cẩn thận một chút, nghiêm cấm hành động đơn lẻ.

 

Ba người đứng tại chỗ. Hạ Triết nhìn về phía trước, ánh mắt hơi tối lại, hỏi: "Mọi người có mang điện thoại không?"

 

Đáp án rõ ràng là không ai mang. Điện thoại là do tổ chương trình phát, ngoài việc liên lạc với các khách mời khác thì cơ bản không có tác dụng gì, người lại đang ở trong nhà trọ nên căn bản không mang theo bên người.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Lúc này, cách ba người không xa phía trước, khoảng 4-5 mét là cuối hành lang. Lờ mờ có thể thấy hình dáng đại khái của một khung cửa sổ gỗ. Qua những hoa văn điêu khắc, một tia ánh trăng len lỏi vào, tạo nên những hình thù kỳ quái. Vì xung quanh quá yên tĩnh nên cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy vô cùng quỷ dị. Trọng điểm là, chỉ trong chớp mắt, trước cửa sổ dường như xuất hiện thêm một bóng người? Thật sự rất đột ngột...

 

Bàn tay nhỏ của Đào Thị nhẹ nhàng kéo góc áo Hạ Triết, nói ra phát hiện mới của mình: "Anh thấy không? Chỗ cửa sổ hình như có người!"

 

Hạ Triết bình tĩnh "Ừ" một tiếng, anh thấy rồi. Duy chỉ có Mạnh Hạ Trình đứng sau hai người là không hiểu gì cả. Ở đây tối om, làm gì có người? Vị trí anh đứng lại là điểm mù nên chẳng thấy gì, nghe tiếng mới nhìn về phía trước: "Người á? Là bà chủ sao?"

 

Sau đó, Mạnh Hạ Trình nhìn thấy một bóng người mờ ảo phía trước, hình như là một người phụ nữ tóc xõa vai. Cô ta đứng đó bất động, như thể đang chăm chú nhìn bọn họ...

 

Mạnh Hạ Trình: "???"

 

Đây đâu phải là có người, rõ ràng là có ma!

 

Cảnh tượng này giống hệt tình tiết trong phim kinh dị, cứ thế xuất hiện trước mặt ba người. Mạnh Hạ Trình cũng chẳng màng gì khác, túm chặt lấy Hạ Triết, còn định kéo cả Đào Thị, tính đưa hai người chạy trốn: "Chúng ta rời khỏi đây trước đã."

 

Đáng tiếc, Mạnh Hạ Trình không kéo nổi Hạ Triết, ngược lại còn bị Hạ Triết giữ lại không cho đi, tiện thể ấn tay anh đang định kéo Đào Thị xuống. Người nọ còn lý trí phân tích, nói năng hùng hồn: "Đừng tự làm loạn đội hình, hành lang quá hẹp, ánh sáng lại tối, chạy lung tung rất dễ va phải đồ vật, sẽ bị thương đấy."

 

Mạnh Hạ Trình: "......" Nói ai lung tung đấy?

 

Anh hiện tại nghi ngờ hợp lý Hạ Triết đang việc công trả thù riêng. Bản thân không chạy thì thôi, còn cứ nhất quyết kéo anh lại, lại không cho anh đưa Đào Đào chạy : )

 

Tình huống giằng co một lúc. Con người khi đối mặt với bóng tối bất ngờ, đặc biệt là trong môi trường xa lạ, ít nhiều sẽ nảy sinh chút bất an và sợ hãi, cảm xúc này cũng sẽ tăng lên theo thời gian. Điều khiến đạo diễn bất ngờ là cả ba người đều khá bình tĩnh, không la hét, cũng không quá hoảng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Theo lý mà nói, người đứng đầu tiên phải hoảng loạn nhất mới đúng, cô ấy cũng ở gần bóng người nhất. Nhưng Đào Thị còn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng, xem ra cô bé này gan cũng lớn đấy chứ? Nếu Mạnh Hạ Trình và Đào Thị đổi chỗ cho nhau, phản ứng kích thích có lẽ sẽ mãnh liệt hơn. Tiếc là vị trí đứng khác nhau nên hiệu quả giảm đi nhiều. Nếu đã vậy, hãy làm cho tình huống kích thích hơn chút nữa.

 

Vào thời điểm mấu chốt này, sự chú ý của Đào Thị lại bị bóng người kia thu hút sâu sắc. Cô quan sát vô cùng tỉ mỉ, rồi khá tò mò:

 

Đào Thị: "Các anh xem, cô ta có phải đang động đậy không?"

 

Hạ Triết: "Ừ, cô ta đang di chuyển về phía chúng ta."

 

Mạnh Hạ Trình: "......?"

 

Đào Thị: "Cô ta hình như đang bay tới ấy, đi đường chẳng nhấp nhô gì cả!"

 

Hạ Triết: "Đúng vậy, tốc độ còn rất chậm."

 

Mạnh Hạ Trình: "......!"

 

Đây rốt cuộc là cuộc đối thoại kỳ quái gì thế này?

 

Đào Thị nghiêng đầu, muốn nhìn chân của bóng người nhưng chẳng thấy gì, xung quanh tối quá: "Cô ta rốt cuộc làm thế nào vậy?"

 

Hạ Triết: "Có thể dưới chân giẫm lên vật gì đó giống giày trượt? Thao tác chắc không khó, khá đơn giản."

 

Mạnh Hạ Trình: "......"

 

Tại sao còn tán gẫu được nữa!

 

Mạnh Hạ Trình thành công bị chủ đề của hai người cuốn vào. Sự "dũng cảm" trên người họ cũng vô tình truyền sang Mạnh Hạ Trình. Nghe đến cuối cùng, anh cũng không hiểu sao mình bớt sợ hơn, còn bị khơi dậy lòng hiếu kỳ. Trời biết tại sao anh lại tò mò bóng người di chuyển thế nào, coi như là một phương pháp giảm bớt sợ hãi đi!