Quay đầu lại phát hiện Đào Thị vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, chăn quấn kín mít, người cuộn tròn bên trong, tư thế ngủ còn rất đáng yêu. Sầm Nhã Mạn lại nhìn thoáng qua đôi dép lê của cô ấy, được xếp đặc biệt ngay ngắn, giống như bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy...
Sầm Nhã Mạn dậy đóng cửa sổ, lại chui vào chăn ấm, nhìn giờ trên điện thoại, vẫn còn một lúc nữa mới tập hợp, cô định ngủ nướng thêm chút nữa.
Ngủ nướng thường mang lại cảm giác rất ngọt ngào. Sầm Nhã Mạn cảm giác mình chỉ vừa chợp mắt một cái, thời gian đã lặng lẽ trôi qua. Trong lúc mơ màng, cô dường như lại nghe thấy tiếng đóng mở cửa và tiếng bước chân đi lại.
Sầm Nhã Mạn tưởng Đào Thị đã dậy, miệng lẩm bẩm một câu "sớm thật", nhưng không thắng nổi cơn buồn ngủ nên nằm nướng thêm vài phút nữa. Mãi mới lưu luyến rời khỏi chăn ấm, chuẩn bị xuống giường thì cô phát hiện Đào Thị vẫn đang ngủ ở giường đối diện, chỉ là tư thế ngủ đã thay đổi, đôi giày vẫn xếp ngay ngắn y nguyên. Chẳng lẽ động tĩnh vừa rồi là do cô ngủ mơ hồ, nghe nhầm sao?
Sầm Nhã Mạn hơi hoài nghi nhân sinh, quyết định đi rửa mặt cho tỉnh táo. Khi cô quay lại, Đào Thị đã ngồi dậy trên giường. Cả người cô bé quấn chặt trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, trông hệt như một chiếc bánh chưng nhỏ đáng yêu, cái đầu nhỏ cứ gật gà gật gù vì buồn ngủ.
Sầm Nhã Mạn cười trêu chọc: "Đào Thị, tối qua em đi trộm trâu à? Sao lại buồn ngủ thế này? Nhanh dậy đi, sắp tập hợp rồi, hôm nay còn có nhiệm vụ đấy!"
Đào Thị mơ màng đáp một tiếng "Vâng", chui ra khỏi chăn, nhanh chóng sửa soạn bản thân. Cuối cùng cũng tỉnh táo hơn nhiều, cô đi theo Sầm Nhã Mạn xuống phòng ăn tầng một dùng bữa sáng. Bữa sáng gồm cháo trắng, trứng trà và dưa muối. Tám vị khách mời lần lượt đến đông đủ, ngồi vây quanh bàn tròn.
Đường Du: "Tối qua mọi người ngủ thế nào? Có chuyện gì xảy ra không?"
Tạ Hiến: "Người khác thì em không biết, chứ anh Đường, anh ngủ ngáy to lắm..."
Đường Du: "Không thể nào, anh ngủ chưa bao giờ ngáy, chắc chắn là chú nghe nhầm rồi!"
Vân Hạc Minh: "Tiểu Đông cũng ngáy đấy, tôi đề nghị cho hai người họ ở chung một phòng."
Đào Ngôn Đông cũng bị nói là ngáy nhưng không kích động như Đường Du. Anh gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt: "Em ngủ có ngáy sao?"
Sầm Nhã Mạn: "Người ngáy thường không tự nhận thức được mình ngáy đâu."
Mạnh Hạ Trình: "Ngủ ngáy là hiện tượng rất phổ biến, đừng quá để ý."
Vân Hạc Minh: "Đó là vì Hạ Triết không ngáy nên cậu mới không cảm thấy gì, tiếng ngáy của Tiểu Đông có thể rung chuyển trời đất đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Hiến: "Tình trạng của anh Đường cũng chẳng kém đâu, nếu tin này truyền ra ngoài, chắc chẳng ai mời anh Đường đóng nam chính nữa quá! Ha ha ha!"
Đường Du: "...... Tạ Hiến, chú đi vào ngõ cụt rồi đấy!"
Tạ Hiến: "Khụ, anh Đường, em đùa thôi, anh đừng tưởng thật!"
Các khách mời cố định có quan hệ rất tốt, trêu đùa nhau, không khí vô cùng vui vẻ.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia bàn ăn, Hạ Triết vẫn đang uống cháo. Anh im lặng đặt quả trứng trà của mình vào đĩa của Đào Thị, tiện tay đẩy luôn đĩa dưa muối sang, cũng không xen vào câu chuyện. Đợi mọi người nói xong, anh mới mở miệng hỏi: "Đêm qua có ai trong các cậu ra ngoài không?"
Đào Thị chớp đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn quả trứng trà trước mặt, xoa xoa tay đầy mong chờ, chuẩn bị bóc vỏ. Đã lâu rồi cô không được ăn loại trứng luộc nguyên quả thế này, bình thường toàn ăn trứng ốp la, trứng cuộn, bánh trứng hoặc canh trứng.
Đường Du: "Không có."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tạ Hiến: "Em hơn 10 giờ là ngủ rồi."
Vân Hạc Minh: "Tôi và Tiểu Đông cũng ngủ rất sớm."
Đào Ngôn Đông gật đầu phụ họa lời Vân Hạc Minh. Phòng 201 và 202 đã xác định xong, chỉ còn lại 203. Ánh mắt Hạ Triết hướng về phía Sầm Nhã Mạn.
Sầm Nhã Mạn: "Em nào dám chứ..."
Thế là, ánh mắt dạo qua một vòng lại quay về người Đào Thị, liền phát hiện Mạnh Hạ Trình đang dạy Đào Thị bóc vỏ trứng trà.
Hạ Triết: "?"
Có ý gì đây? Đó là trứng trà của anh, Mạnh Hạ Trình dựa vào cái gì mà đụng vào.
Sự việc quay lại nửa phút trước, Mạnh Hạ Trình thấy Hạ Triết đưa trứng trà cho Đào Thị, cũng muốn làm chút gì đó. Phát hiện cách bóc trứng của Đào Thị không đúng, anh bèn nảy ra ý định dạy cô bóc vỏ trứng, và vật dụng để dạy học chính là quả trứng trà của Hạ Triết.