Phản ứng của mấy người khiến đạo diễn ở xa xem đến cạn lời ——
Đạo diễn: "???"
Người khác tham gia show kinh dị đều nơm nớp lo sợ, điệu thấp làm người, điệu thấp hành sự. Nhìn lại Đào Thị xem, cô ấy đến học hỏi à? Thế mà còn nghiên cứu nữa chứ! Mọi người nói xem, có quá đáng không! Mấu chốt là bên cạnh còn có một Hạ Triết đang nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học? Đúng là hai người giỏi lắm!
Nhân viên công tác ra sức muốn tạo bầu không khí kinh dị, kết quả bị Đào Thị và Hạ Triết vài ba câu hóa giải. Đặc biệt là hai người còn nghiêm túc thảo luận, nói ra dáng ra hình, không hề có chút sợ hãi nào, khiến người ta cảm thấy vô lực sâu sắc. Làm ơn tôn trọng thành quả lao động của nhân viên một chút được không? Có thể nào tỏ ra sợ hãi một tí cho hợp tình hợp lý không? Dù là diễn cũng được mà, các người bình tĩnh như thế làm bọn họ trông "gà" quá! Trình độ kém quá! Chẳng còn mặt mũi nào mà làm ăn nữa!
Đào Thị và Hạ Triết nói chuyện không hề che giấu, có lẽ bị bóng người kia nghe thấy. Thân hình bóng người rõ ràng khựng lại một cái, rồi "bịch" một tiếng, như bị trượt chân, ngã sóng soài ra đất, nghe thôi đã thấy đau... Sau đó, bóng người dường như bị ai đó kéo đi, biến mất tăm, mọi thứ trở lại bình thường.
Đạo diễn: "......" Vất vả rồi.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Sự cố bất ngờ này khiến các khách mời ngẩn người. Mạnh Hạ Trình cảm thấy nỗi sợ ma của mình sắp được cú ngã này chữa khỏi rồi. Anh hiểu lầm rồi, tổ chương trình thật sự quá có lương tâm.
Khoảng vài phút sau, đèn hành lang có điện trở lại, sáng bừng lên. Bà chủ bưng một khay đồ ăn lớn từ bếp đi ra, đẩy cửa, nhìn thấy Đào Thị như chưa có chuyện gì xảy ra, cười gọi: "Các cô cậu xuống nhanh thế? Cơm làm xong rồi đây, mang về ăn đi."
Đào Thị cảm ơn rồi nhận lấy. Khay cơm hơi nặng nên Hạ Triết giúp đỡ bê cùng. Mạnh Hạ Trình nắm lấy cơ hội hỏi bà chủ: "Vừa nãy có phải mất điện không?"
Bà chủ bị gọi lại, vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn anh: "Không có mà, tôi ở trong bếp vẫn bình thường. Khách quan cứ yên tâm, đừng nhìn chỗ chúng tôi hẻo lánh, điện đóm vẫn luôn rất tốt, chỉ là nhà cũ rồi, bóng đèn thỉnh thoảng tiếp xúc kém chút thôi."
Hạ Triết: "Xin hỏi, chỗ các vị hiện có bao nhiêu khách trọ? Nhà trọ tổng cộng có bao nhiêu người?"
Bà chủ: "Tạm thời chỉ có mấy vị khách quý các cậu thôi. Trong tiệm ngoài tôi ra còn có ông nhà tôi, ông ấy ra ngoài làm việc rồi, tối mới về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mạnh Hạ Trình: "Trong tiệm một mình bà lo liệu hết sao? Sao không tuyển thêm người?"
Bà chủ: "Cậu cũng thấy rồi đấy, việc kinh doanh của chúng tôi rất ế ẩm, những năm gần đây khách du lịch đến cổ trấn ngày càng ít, lấy đâu ra tiền thuê người nữa?"
Sau cuộc đối thoại đơn giản, bà chủ rời đi. Ba người trở lên lầu, kể lại tình hình vừa rồi.
Tạ Hiến: "Dưới lầu mất điện á? Sao các cậu không gọi bọn tôi, mọi người cũng không biết, trên lầu vẫn luôn có điện mà."
Đường Du: "Các cậu gan to thật, cái bóng người kia cũng hơi thảm..."
Vân Hạc Minh: "Bóng người rốt cuộc là ai? Không lẽ tối còn xuất hiện nữa chứ?"
Sầm Nhã Mạn: "Có khả năng là bà chủ không?"
Hạ Triết: "Chắc là không phải, chiều cao không khớp, bóng người kia cao hơn một chút."
Mọi người thảo luận nửa ngày cũng chẳng có kết luận gì. Đào Thị cũng rất nhanh đã ăn xong. Mọi người lần lượt rửa mặt đ.á.n.h răng rồi về giường nằm, chuẩn bị ngủ.
So với giấc ngủ ngon của Đào Thị, Sầm Nhã Mạn rõ ràng không dễ đi vào giấc ngủ như vậy. Cô trằn trọc, thời gian trôi qua càng lúc càng lâu. Trong lúc mơ màng, hình như nghe thấy bên cạnh có động tĩnh gì đó, như tiếng đi dép lê, lại có tiếng đóng mở cửa. Cô tưởng Đào Thị dậy đi vệ sinh nên không để ý lắm, cơn buồn ngủ kéo đến, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Đây là đêm đầu tiên các khách mời đến cổ trấn. Một giấc ngủ yên đến sáng. Sầm Nhã Mạn bị lạnh làm cho tỉnh giấc. Cô ngủ có thói quen đạp chăn, tỉnh dậy thì phát hiện một cánh cửa sổ trong phòng đang mở. Cô hơi bực mình cau mày, tưởng Đào Thị mở lúc dậy, không hiểu sáng sớm tinh mơ mở cửa sổ làm gì? Hay là hôm qua quên đóng cửa sổ?