Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 191



 

Khách mời kỳ này hack game à? Khứu giác nhạy bén thế?

 

Sầm Nhã Mạn: "Em cũng tin tưởng Đào Đào!"

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Những người còn lại chưa tỏ thái độ chỉ có Đào Ngôn Đông và Vân Hạc Minh. Hai người giữ thái độ trung lập, thuộc kiểu chưa nghĩ thông suốt. Tạ Hiến có chút khó xử, bị mọi người phản bác khiến anh rất rối rắm. Tạ Hiến cũng không phải đột nhiên gây khó dễ, anh có thiện cảm với Đào Thị, chủ yếu là cảm thấy chuyện đưa thư quá kỳ quặc, cố tình lời nhắc nhở lại là "cẩn thận người bên cạnh", anh không thể không nghĩ nhiều. Hơn nữa, biểu hiện của Đào Thị có chút không giống các khách mời khác.

 

Trái lại, Đào Thị bị nghi ngờ lại chẳng hề căng thẳng chút nào, đang nhàn nhã ăn kẹo hồ lô. Hôm qua ăn chưa hết nên để đông lạnh trong tủ, không thể lãng phí! Phải giải quyết hết! Cô ăn vô cùng vui vẻ, căn bản không để ý lời Tạ Hiến nói. Tạ Hiến thấy Đào Thị cũng chẳng để bụng, cũng ý thức được có thể mình đã chuyện bé xé ra to.

 

Chuyện này tạm thời gác lại. Các khách mời lại thảo luận về "miếu cổ". Hai lần nghe nhắc đến "miếu cổ", mọi người hiểu rằng hôm nay nhất định phải đi một chuyến.

 

Nghỉ ngơi ở phòng riêng thêm khoảng nửa tiếng, các khách mời cùng nhau xuất phát đi miếu cổ. Người trên phố đông hơn buổi sáng một chút, có rất nhiều trẻ con đang chơi đùa, chạy ngược chạy xuôi. Một đứa bé không cẩn thận va phải một bà cụ đứng bên sạp hàng, bị bật ngược lại phía sau, quay đầu lao thẳng về phía các khách mời.

 

Sự việc xảy ra đột ngột, Đào Thị đứng ở ngoài cùng vội vàng giữ đứa bé lại. Những đứa trẻ khác giống như quân bài domino, mắt thấy sắp đổ rạp. Vân Hạc Minh và Đường Du vội vàng đi đỡ mấy đứa trẻ khác, Tạ Hiến thì đỡ bà cụ dậy. Đứa bé dường như biết mình gây họa, đứng dậy òa khóc nức nở. Sầm Nhã Mạn ngồi xổm xuống nhẹ giọng dỗ dành nhưng đứa bé vẫn khóc không ngừng.

 

Thấy vậy, Đào Thị lấy từ trong túi ra một viên kẹo, đưa cho đứa bé: "Đừng khóc nha, cho em ăn kẹo này!"

 

Cuối cùng, nhờ Mạnh Hạ Trình giao tiếp với hai bên, bà cụ nói mình không sao, đứa bé cũng xin lỗi, sự việc nhanh chóng được giải quyết.

 

Đứa bé nín khóc, tay nắm chặt viên kẹo Đào Thị cho, ngẩng đầu nói: "Chị ơi, chị xinh đẹp thật đấy!"

 

Sầm Nhã Mạn ở bên cạnh chống cằm: "Còn chị thì sao?"

 

Đứa bé: "Chị... đáng yêu!"

 

Sầm Nhã Mạn: "Hả??? Sao đến lượt chị lại biến thành đáng yêu thế!"

 

Đứa bé chớp mắt giả ngu, khiến các khách mời cười một trận.

 

Thấy các khách mời sắp đi, đứa bé do dự nắm lấy góc áo Đào Thị không buông: "Chị ơi, các anh chị định đi miếu cổ ạ?"

 

Đào Thị gật đầu: "Đúng rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đứa bé: "Chị xinh đẹp thế này thì đừng đi miếu cổ nữa được không?"

 

Hạ Triết đi đến bên cạnh đứa bé: "Tại sao?"

 

Đứa bé ấp úng: "Bởi vì người xinh đẹp đi miếu cổ không những không linh nghiệm mà còn sẽ gặp xui xẻo!"

 

Câu này có ý gì? Xui xẻo?

 

Tin tức đứa bé nói khiến các khách mời không thể không suy nghĩ nhiều.

 

Sầm Nhã Mạn có chút buồn bực: "Xã hội bây giờ, trẻ con háo sắc thì thôi đi, đến miếu cổ cũng phải nhìn mặt nữa hả?"

 

Mạnh Hạ Trình nắm bắt trọng điểm: "Ý là người không xinh đẹp thì sẽ không xui xẻo, còn sẽ linh nghiệm?"

 

Đứa bé làm bộ suy tư, như đang hồi tưởng, rồi gật đầu: "Anh ơi! Anh thông minh thật đấy!"

 

Vừa dứt lời, đứa bé lại quay đầu nhìn Đào Thị, dường như rất để ý ý kiến của cô: "Chị ơi, chị còn muốn đi nữa không?"

 

Đào Thị chớp mắt, xoa đầu đứa bé: "Bọn chị đi tham quan miếu cổ thôi, không linh nghiệm cũng không sao mà!"

 

Đứa bé lộ vẻ mặt nửa hiểu nửa không: "Vâng ạ!"

 

Lúc này, Tạ Hiến cũng đã đi tới, định hỏi tiếp: "Em trai nhỏ, em nói xui xẻo, cụ thể là chỉ cái gì?"

 

Đứa bé suy nghĩ vài giây, vừa định trả lời thì phía trước đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên gọi đứa bé đi: "Tiểu Vũ, đến giờ về nhà rồi."

 

Đứa bé lưu luyến buông góc áo Đào Thị ra, vẫy tay chào các khách mời, rất nhanh đã rời đi: "Bố em đến đón rồi, em phải đi đây! Cảm ơn các anh chị! Tạm biệt!"

 

Đào Thị cũng vẫy tay theo, dáng vẻ vui vẻ, không hề bị lời nói của đứa bé ảnh hưởng chút nào. Xui xẻo gì đó, cô cũng không sợ!