Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 194



 

Đào Thị đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung, khi tiếp đất người vẫn còn ngơ ngác, trọng tâm không vững ngã vào lòng Hạ Triết, rồi lại bị Mạnh Hạ Trình kéo tay đỡ dậy. Vừa nãy anh đã chậm một bước.

 

Mạnh Hạ Trình tức giận nhìn người dân làng: "Ông không biết nhìn đường à?"

 

Người dân làng không thèm để ý, chỉ cần các khách mời lại gần cây cổ thụ thêm một bước, ông ta liền quét về hướng đó, rõ ràng là không cho tiếp cận.

 

Sầm Nhã Mạn khuyên: "Đừng để ý đến ông ta, chúng ta đi chỗ khác xem."

 

Ánh mắt Hạ Triết dần tối lại, trong lòng ít nhiều đã có tính toán. Mấy người hội hợp với các khách mời khác, cả nhóm bình an rời khỏi miếu cổ, cũng không gặp phải cái bẫy nào của tổ chương trình, khiến mọi người đều rất thả lỏng.

 

Vân Hạc Minh lấy làm lạ: "Không thể nào, với cái nết của tổ chương trình, sao có thể dễ dàng thả chúng ta ra thế được?"

 

Đường Du thở dài: "Sao lại không thể, chúng ta cũng đâu phát hiện được gì đâu?"

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Trong lúc các khách mời đang bó tay hết cách, đạo diễn còn chưa kịp cười thì Đào Thị đã giơ vật trong tay ra —— rõ ràng là một tấm thẻ gỗ nhỏ, nhìn vô cùng quen mắt.

 

Các khách mời: "!!!"

 

Đây chẳng phải là thẻ bài treo trên cây sao? Sao lấy được hay vậy!

 

Đào Thị cũng rất thành thật, ngọt ngào nói: "Đạo diễn cho đấy ạ!"

 

Đạo diễn trúng đạn một cách oan uổng: "???"

 

Tôi không có, cô nói bậy, cô đang vu khống tôi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Người của tổ chương trình nghe Đào Thị nói vậy, đồng loạt chuyển ánh mắt về phía tổng đạo diễn, nhìn chằm chằm khiến ông ta sởn cả gai ốc...

 

Các phó đạo diễn cười không có ý tốt: "Đạo diễn? Chuyện này là sao đây? Nhân lúc mọi người chưa cầm vũ khí lên, mau khai thật đi!"

 

Đạo diễn: "??? Mấy người muốn tạo phản hả!"

 

Đạo diễn: "Lời của một cô bé mà mấy người cũng tin! Mấy người làm việc với tôi bao lâu rồi! Thế mà không tin tôi! Muốn chọc tức c.h.ế.t tôi à!"

 

Thấy đạo diễn sắp "nổi đóa", nhóm nhân viên đều cười trộm. Các phó đạo diễn cũng giả vờ nghiêm mặt, chuyển chủ đề: "Khụ, vậy rốt cuộc là thế nào? Cô bé nhà người ta cũng không thể vô duyên vô cớ vu oan cho ông được chứ!"

 

Đạo diễn: "......?" Ông hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?

 

Các phó đạo diễn nhìn đạo diễn râu ria xồm xoàm, lại so sánh với Đào Thị trắng trẻo non nớt trong màn hình. Ai là người tốt, ai là người xấu, ai đáng tin cậy hơn, còn cần phải nói sao? Mắt thường cũng thấy được mà! Hơn nữa, đạo diễn luôn có thể nghĩ ra những mưu ma chước quỷ mà người thường không nghĩ tới! Cái nồi này cõng cũng hợp tình hợp lý thôi.

 

Phát hiện mọi người đều im lặng quay đầu đi, tuy không lên tiếng chất vấn nữa nhưng rõ ràng là đang phản đối trong im lặng, căn bản không tin lời giải thích của đạo diễn. Đạo diễn tức đến mức tỉnh cả người. Làm nghề đạo diễn, ngồi trong phòng cả ngày vốn đang buồn ngủ, giờ thì tinh thần phấn chấn hẳn lên. Khá lắm! Từ trên trời rơi xuống một cái nồi đen, suýt chút nữa đè c.h.ế.t ông. Ông quyết định lát nữa phải trị cho cô bé này một trận ra trò! Để cô biết lời nói không thể nói lung tung : )

 

Nghĩ vậy, đạo diễn bảo nhân viên mở lại băng ghi hình, muốn xem rốt cuộc chuyện là thế nào. Ông có thể khẳng định mình không đưa thẻ gỗ cho Đào Thị! Làm gì có ai tự mình đối đầu với chính mình? Nghe có vô lý không? Cũng chỉ có đám nhân viên ngốc bạch ngọt bên cạnh mới tin!

 

Cùng lúc đó, các khách mời ở cổ trấn đều xúm lại. Đào Thị cũng không giấu giếm, hào phóng nộp lên tấm thẻ gỗ nhỏ mình tìm được. Sở dĩ bây giờ mới lấy ra là vì mọi người vừa mới ra khỏi phạm vi miếu cổ, chia sẻ manh mối ở bên ngoài sẽ an toàn hơn.

 

Là người đi theo Đào Thị suốt cả quá trình, Sầm Nhã Mạn không khỏi mở to hai mắt, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi màu đen. Sao Đào Thị tìm được manh mối hay vậy? Cô có phải bị mất trí nhớ không, sao cái gì cũng không nhớ thế này!

 

Các khách mời khác cũng rất tò mò hỏi Đào Thị làm thế nào. Phải biết rằng, vì cái thẻ gỗ này, các khách mời đã tốn không ít sức lực mà chẳng lấy được cái nào. Muốn hỏi người dân làng thì vì chuyện không vui lúc mới vào miếu nên chẳng ai thèm để ý đến họ.