Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 195



 

So với sự khó hiểu của Sầm Nhã Mạn và các khách mời, suy nghĩ của Hạ Triết khẽ động, rất nhanh đã nghĩ ra. Mạnh Hạ Trình cũng hậu tri hậu giác nhận ra. Anh kết hợp với câu nói [Đạo diễn cho] của Đào Thị, tương đương với việc có liên quan đến nhân viên công tác. Tổng không thể là đạo diễn đích thân ra mặt đưa thẻ gỗ chứ? Thế thì khác gì dâng đầu người? Nhớ lại những người Đào Thị tiếp xúc ở miếu cổ, trước sau cũng chỉ có mỗi người dân làng cầm chổi kia.

 

Quả nhiên, Đào Thị giải đáp bí mật cho mọi người. Toàn bộ quá trình không những không chút gian khổ nào mà ngược lại còn cực kỳ thuận lợi: "Vừa nãy ở dưới gốc cây cổ thụ, có người dân làng đột nhiên lại gần em, cái thẻ gỗ liền rơi vào tay em..."

 

Các khách mời: "......!"

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Tổ đạo diễn: "......?"

 

Đúng lúc này, nhóm đạo diễn xem lại băng ghi hình, quả nhiên đúng như lời Đào Thị nói. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, họ cũng không thể tin nổi. Thẻ gỗ vốn được nhét trong túi người dân làng. Ông ta quét rác động tác quá mạnh, lại cố ý lao vào Đào Thị, người nghiêng đi nên thẻ mới rơi ra. Đào Thị lúc đó bị Hạ Triết ôm eo lùi lại, tay đang mở ra, thế là xui xẻo (may mắn) thế nào lại hứng được!

 

Đạo diễn: "???" Thế này cũng được á?

 

Gỡ được cái nồi đen xuống nhưng đạo diễn cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Ông hơi hoài nghi nhân sinh, bất lực vuốt vuốt mấy cọng tóc còn sót lại. Ông khổ quá mà...

 

Những người khác biết đã oan uổng đạo diễn, nhìn bóng lưng kiên cường béo tốt của ông, thế mà lại thấy vài phần hiu quạnh và tang thương. Lần đầu tiên phát hiện làm đạo diễn cũng chẳng dễ dàng gì. Hầy, châm ngôn nói đúng lắm, ra đời lăn lộn sớm muộn gì cũng phải trả!

 

Còn về việc tại sao Đào Thị lại nói là "Đạo diễn cho", không phải cô cố tình hãm hại, mà là vì Đào Thị nghĩ tổ chương trình sẽ đưa gợi ý cho khách mời. Thẻ gỗ lại được người dân làng đưa đến tận tay, cô liền rất tự nhiên cho rằng đó là đạo diễn đưa!

 

Các khách mời nghe Đào Thị mô tả, tưởng tượng ra hình ảnh đó. Người thông minh tự nhiên sẽ không nghĩ đạo diễn đưa thật, chắc là NPC sai sót, tự bê đá ghệ chân mình. Còn người không thông minh thì nhìn Đào Thị bằng ánh mắt như nhìn phúc tinh. Đường Du lại càng không nhịn được cảm thán, cười sảng khoái: "Thế này còn bái Thổ Địa thần làm gì, trực tiếp bái Đào Đào là được! Giương cao ngọn cờ Đào Đào! Dọa c.h.ế.t tổ chương trình! Ha ha ha!"

 

Nghe tiếng cười "phóng túng tùy ý" của Đường Du, cứ cảm giác anh ta đã tưởng tượng ra viễn cảnh các khách mời chiến thắng rồi. Tổ đạo diễn mặt không cảm xúc, sổ tay đã chuẩn bị sẵn, ghi cho Đường Du một nét mực đậm!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có lẽ nhờ manh mối thẻ gỗ của Đào Thị, chuyến đi miếu cổ cũng không coi là tay trắng trở về. Các khách mời vui vẻ hẳn lên. Dựa vào thông tin trên thẻ gỗ, có thể xác định đây căn bản không phải cây nhân duyên gì, hoặc nói cách khác, không phải cây nhân duyên theo nghĩa thông thường.

 

Nội dung thẻ gỗ: 【Hy vọng con trai có thể tìm được vợ, Thổ Địa thần phù hộ, sinh thêm một thằng cu bụ bẫm, nối dõi tông đường.】

 

Nguyện vọng của người cha già này xem qua là hiểu ngay, cầu nhân duyên cho con trai mình. Các khách mời liếc qua cũng không thấy có vấn đề gì lớn, đoán là thẻ cầu nguyện của người dân làng quét rác kia.

 

Tạ Hiến: "Xem ra không khí ở cổ trấn này đúng là lệch lạc thật, trọng nam khinh nữ, còn khá nghiêm trọng nữa?"

 

Sầm Nhã Mạn: "Ai đảm bảo mình sinh con trai được chứ, sinh con gái thì làm sao? Chẳng lẽ không nuôi nổi à?"

 

Vốn dĩ ý định ban đầu của Sầm Nhã Mạn chỉ đơn thuần là muốn phàn nàn, không ngờ lại gợi ra suy đoán mới cho các khách mời.

 

Hạ Triết trầm giọng hỏi: "Mọi người có thấy bé gái nào ở trong trấn không?"

 

Mạnh Hạ Trình hồi tưởng: "Không chỉ bé gái, hình như ngay cả phụ nữ trẻ tuổi cũng không có?"

 

Đường Du: "Hình như chỉ thấy các bà cụ thôi."

 

Vân Hạc Minh: "Bà chủ nhà trọ là nữ, trông tuổi cũng không nhỏ, bà ấy cũng cả ngày ở lì trong nhà trọ, loanh quanh trong đó, chưa thấy ra ngoài bao giờ."

 

Sầm Nhã Mạn hơi sợ: "Không phải chứ? Không lẽ thật sự không nuôi à... Em chỉ nói bừa thôi mà."