Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 200



 

Các phó đạo diễn định nói mình thị lực tốt, không được nữa thì đeo kính, nhưng cuối cùng không đ.á.n.h lại uy nghiêm của đạo diễn, bĩu môi, lại bê ghế nhỏ dịch trở về.

 

Khi nhóm đạo diễn tụ tập lại lần nữa, một phó đạo diễn chỉ vào màn hình, thì thầm: "Canh sắp cạn đáy rồi..."

 

Đạo diễn: "?"

 

Quay đầu lại phát hiện đúng là thật, ăn nhanh thế á? Tốc độ gì vậy?

 

Quá đáng nhất là Đào Thị vừa ăn còn vừa khen: "Đạo diễn thật có lương tâm, đây là chương trình tốt nhất em từng tham gia!"

 

Đạo diễn: "Ha hả." Tôi cảm ơn cô nhiều nhé.

 

Sau một hồi giày vò, mọi người ít nhiều cũng bớt sợ hơn. Họ là chương trình hợp pháp, thứ Đào Thị ăn đương nhiên không phải thịt người hay xương người gì cả, mà là thịt heo. Bây giờ thịt heo đắt lắm đấy, đạo diễn chỉ cần nghĩ đến đây là không chỉ đau lòng mà còn đau cả thịt, như thể Đào Thị không phải đang ăn thịt heo mà là ăn thịt ông vậy...

 

Tương tự, các phó đạo diễn đều biết nguồn gốc của thịt, khổ nỗi món này làm giống quá, không khí tô đậm quá mức, khó tránh khỏi nhập tâm quá sâu. Hiện tại các khách mời cũng đã hoàn hồn.

 

Không còn cách nào khác, nếu không tỉnh táo lại thì thịt sẽ bị Đào Thị ăn hết một mình mất : )

 

So với mấy khách mời thường trú đang run lẩy bẩy, khả năng chịu đựng của các khách mời theo tập tốt hơn một chút.

 

Hạ Triết cầm thìa và bát nhỏ lên trước. Anh vốn không hứng thú lắm với đồ ăn, đây cũng là lý do anh chần chừ chưa động đũa. Thấy những người khác đều bất động, Hạ Triết tự nhiên biết mọi người đang nghĩ gì. Đầu tiên anh múc cho mình nửa bát canh, lại gắp một miếng thịt, c.ắ.n một miếng, đặc biệt bình tĩnh nói: "Đây là thịt heo."

 

Là người thứ hai dũng cảm nếm thử, hành động của Hạ Triết không nghi ngờ gì khiến mọi người khâm phục. Vị trí của anh trong lòng mọi người cũng rất có sức thuyết phục.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy Hạ Triết đã ăn, Mạnh Hạ Trình tự nhiên không cam lòng tụt lại phía sau, liền múc một ít theo. Suy nghĩ trong lòng anh rất đơn giản: bất kể là thịt gì, nếu Đào Đào ăn được thì anh cũng ăn được. Kết quả, vừa ăn miếng đầu tiên đã bị hương vị thơm ngon đ.á.n.h gục. Nước canh đậm đà thấm đẫm vào từng thớ thịt, hương vị tuyệt vời lan tỏa trong miệng, cảm giác hạnh phúc bùng nổ, không nhịn được lại múc thêm một bát...

 

Dần dần, các khách mời khác cũng bị cuốn theo. Thực sự là họ ăn trông ngon miệng quá. Phòng tuyến trong lòng một khi bị phá vỡ thì không còn tồn tại nữa. Mọi người ban đầu thận trọng múc một ít, kết quả cũng giống hệt Mạnh Hạ Trình, càng múc càng nhiều. Dù không ăn thịt thì cũng phải uống thêm mấy bát canh. Đến khi nhận ra món ăn ngon tuyệt thì bi t.h.ả.m phát hiện đã chẳng còn lại bao nhiêu...

 

Đồ ăn quá phong phú, các khách mời suýt quên mất cảnh tượng tranh cướp đồ ăn trưa nay. Giờ đây, cảnh tượng ấy lại tái diễn, thậm chí vì chút đồ ăn cuối cùng mà còn tranh nhau.

 

Đường Du dùng thìa đẩy Tạ Hiến bên cạnh: "Tiểu Hiến, chú ăn ít thôi, để phần cho anh với!"

 

Tạ Hiến không cam lòng yếu thế đẩy lại: "Anh Đường, câu này anh nên nói với Đào Đào ấy, bảo Đào Đào hạ thủ lưu tình đi!"

 

Đào Thị đột nhiên bị điểm danh, chớp mắt đáng thương: "Em chỉ ăn một bát thôi, đúng một bát!"

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Vân Hạc Minh cười đau cả bụng: "Ha ha ha, rốt cuộc là một bát hay là 'trăm triệu' bát đây?"

 

Các khách mời nói cười vui vẻ, ăn uống vô cùng thoải mái. Cái kết tốt đẹp này hoàn toàn khác với suy nghĩ của người trong tổ chương trình. Rốt cuộc là đạo đức suy đồi hay nhân tính vặn vẹo? Thế mà còn tranh nhau ăn!

 

Đáng giận nhất là đám phó đạo diễn bĩu môi, ánh mắt sáng rực nhìn về phía đạo diễn, ý tứ rất rõ ràng: Bọn em cũng muốn ăn!

 

Đạo diễn: "......" Ăn cái đầu các cậu ấy! Tự bỏ tiền túi ra mà mua!

 

Sau khi kết thúc bữa tối hoàn hảo, các khách mời xoa cái bụng tròn vo, lần lượt lên lầu. Vốn định nhân lúc ăn cơm trò chuyện thêm vài câu với bà chủ, tiếc là bà chủ sau khi rời đi thì mãi không quay lại, đành phải từ bỏ.

 

Các khách mời thường trú càng cảm thấy lâu lắm rồi không được thoải mái như vậy. Bình thường đến ngày thứ hai không bị dọa cho hồn xiêu phách lạc là may rồi, làm gì có chuyện ăn uống no say yên ổn thế này? Họ càng xác định tầm quan trọng của Đào Thị trong đội.