Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 203



 

Nụ cười trong trẻo động lòng người này cũng là hình ảnh quen thuộc nhất đối với tổ chương trình. Trái tim các đạo diễn cũng thắt lại, rồi đột nhiên hối hận... Tại sao lại luẩn quẩn trong lòng, gắn camera lên người bóng đen làm gì để rồi phải nhìn thấy cảnh tượng gần gũi và rõ nét thế này?

 

Nếu không phải quan sát đi quan sát lại, xác định Đào Thị làm vậy trong vô thức, nụ cười vẫn giống bình thường, chỉ là do ánh sáng khác biệt mới mang lại cảm giác dị thường, nếu không đạo diễn còn tưởng cô cố ý! Đôi lúc ông cũng buồn bực tự hỏi, Đào Thị rốt cuộc là khách mời hay là người chuyên đến đây để dọa bọn họ? Hả?

 

Cuối cùng, bóng đen không đợi được chỉ thị của đạo diễn, đã bỏ chạy thục mạng trước. Khi nhìn thấy Đào Thị cười với mình, kết hợp với ánh sáng từ màn hình điện thoại, cả con "quỷ" đều không ổn. Cô ta hoảng loạn muốn lùi lại, suýt quên mất đây là tầng hai, trọng tâm không vững, lảo đảo trước cửa sổ mấy cái, may nhờ nhân viên công tác hợp lực đỡ lấy mới không bị ngã chổng vó.

 

Khi hai chân chạm đất an toàn, lưng áo của bóng đen đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn. Cô ta chợt cảm thấy tâm mệt mỏi quá, kiếm tiền khó khăn thật đấy...

 

Xã hội bây giờ người ta kiếm tiền bằng trí óc, cô ta kiếm tiền phải bán mạng bán gan. Khá lắm, gặp phải Đào Thị thì có mấy cái gan cũng không đủ bán!

 

Vậy vấn đề đặt ra là, rốt cuộc cô ta là quỷ hay khách mời là quỷ? Rốt cuộc ai dọa ai? Không nói quá chứ cô ta sắp sợ tè ra quần rồi : )

 

Tổ đạo diễn thấy bóng đen không trụ được, rời sân khấu sớm cũng không dám nói gì. Đổi là người khác thì chắc chắn sẽ bị mắng một trận vì làm việc không hiệu quả, nhưng với bóng đen thì rất dễ thông cảm. Rốt cuộc, cô ta đâu phải người đầu tiên chịu "độc thủ" của khách mời.

 

Trước khi Đào Thị đến, người có địa vị thấp nhất trong show kinh dị là các khách mời, dăm ba bữa lại bị dọa cho hồn bay phách lạc. Giờ đây, phong thủy luân chuyển, tổ đạo diễn và nhân viên công tác lại trở thành người có địa vị thấp nhất. Rõ ràng nắm giữ cục diện trong tay mà lại t.h.ả.m hại hơn bất cứ ai!

 

Điều này buộc tổ chương trình phải đẩy nhanh tiến độ, chơi trò kích thích hơn với các khách mời. Họ muốn làm "thật"! Cho dù sự kiện giả quỷ dọa người không thành công thì mục đích của họ vẫn đang tiến hành thuận lợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đêm thứ hai ở cổ trấn quả thực không thuận lợi như ngày đầu tiên.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Dù các khách mời đã chuẩn bị tâm lý rất tốt cũng khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Loại show này không phải người bình thường có thể quay được. Biến cố xảy ra quá đột ngột. Sau một loạt màn hù dọa, trong bóng tối bao trùm, nhìn thấy trên tay Đào Thị có vật phát sáng, ai nấy như vớ được cọng rơm cứu mạng vây quanh cô.

 

Khi bóng đen rút lui, đèn sáng trở lại, mọi người như được sống lại, ngồi phịch xuống giường. Đào Thị cũng chủ động đưa cho mọi người xem thứ mình chụp được.

 

Sầm Nhã Mạn thán phục: "Đào Đào, may mà em nghĩ ra cách đối phó! Nếu không, chúng ta không biết sẽ bị con quỷ kia làm gì nữa!"

 

Lời này được các khách mời khác vô cùng tán đồng. Tuy nhiên, nếu để nhân viên đóng giả quỷ nghe thấy chắc sẽ uất ức c.h.ế.t mất. Đạo diễn thì khóe miệng giật giật, rốt cuộc là ai làm gì ai? Họ phát hiện ra rồi, có Đào Thị - đại BOSS này ở đây, mấy con quỷ nhỏ chỉ là trò trẻ con!

 

Đào Thị chớp mắt. Cô nhớ lại chuyện tối qua ở dưới lầu gặp tình huống tắt đèn, lúc đó Hạ Triết hỏi có ai mang điện thoại không. Điện thoại không chỉ có đèn pin chiếu sáng mà còn có thể chụp ảnh. Nghe thấy tiếng hét ở phòng bên, Đào Thị liền nhớ mang theo điện thoại. Rốt cuộc bà chủ từng nói đèn cảm ứng ở đây không tốt, không ngờ lại dùng được thật.

 

Thời đại tiến bộ, chức năng điện thoại cũng ngày càng đa dạng, thậm chí không cần mở màn hình cũng có thể chụp ảnh trực tiếp, tránh bứt dây động rừng nên mới thuận lợi chụp được diện mạo của bóng đen.

 

Cách của Đào Thị không khó, khó là ở tâm thái. Cô bình tĩnh hơn các khách mời khác rất nhiều. Khi người khác hoảng sợ luống cuống, Đào Thị vẫn có thể bình tĩnh giơ điện thoại lên, đây không phải điều người thường làm được.