Hạ Triết đi về phía giường bên cạnh, lật chăn lên, dùng tay thử nhiệt độ: "Lạnh ngắt, người đã đi từ lâu rồi."
Đường Du hoàn toàn ngơ ngác: "Có ý gì?"
Tuy nhiên, Đường Du chưa đợi được câu trả lời thì đèn trong phòng đột nhiên nhấp nháy hai cái. Tiết mục này có chút quen mắt, Mạnh Hạ Trình đã gặp một lần nên bình tĩnh hơn nhiều, các khách mời khác thì theo bản năng co cụm lại với nhau.
Ngay sau đó, "Rầm" một tiếng lớn, cửa phòng đóng sầm lại, đèn cũng tắt ngúm. Sự việc xảy ra đột ngột, trong phòng vang lên tiếng la hét hỗn loạn. Đào Ngôn Đông lại không biết đi đâu, mọi người đều rất sợ hãi, tinh thần ở vào điểm giới hạn sụp đổ...
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Sau đó liền nhìn thấy một bóng đen lướt qua cửa sổ. Mọi người co rúm lại. Bóng đen qua lại mấy lần, suýt dọa các khách mời đến mức tâm thần phân liệt. Nhìn hình dáng bóng đen thì có vẻ là một người phụ nữ...
Có lẽ thấy dọa được các khách mời, bóng đen có chút đắc ý (bành trướng). Cô ta dừng hẳn ở giữa cửa sổ. Rõ ràng không nhìn thấy mặt nhưng các khách mời vẫn rợn tóc gáy, cảm giác như mình đang bị đối phương nhìn chằm chằm. Miệng lẩm bẩm: "Yêu ma quỷ quái mau rời đi! Ngươi đừng có qua đây!"
Lúc này, người ở gần cửa sổ nhất chỉ có Hạ Triết và Mạnh Hạ Trình, cùng với Đào Thị và "vật trang sức" Sầm Nhã Mạn. Mấy người dường như có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo của bóng đen.
Ngay sau đó, chỉ nghe "tách" một tiếng, ánh đèn flash lóe lên. Đào Thị dùng giọng mềm mại hô một câu: "Cà tím!" (Khi chụp ảnh người Trung Quốc hay hô "cà tím" để tạo khẩu hình cười).
Cửa sổ đã bị chụp lại, còn chụp rõ mồn một.
Bóng đen: "???"
Cơ bắp con người có hiệu ứng ghi nhớ.
Bóng đen là một diễn viên quần chúng, thường xuyên chụp ảnh chung với đoàn phim, vận may tốt còn được chụp riêng với minh tinh. Thế nên khi nghe thấy "Cà tím", hai khóe miệng cô ta theo bản năng nhếch lên, bày ra nụ cười tiêu chuẩn, để lộ hàm răng trên trắng tinh đều tăm tắp, trông ngốc nghếch đến lạ.
Làm xong tất cả, bóng đen rơi vào trạng thái mờ mịt. Trong khoảnh khắc đó, cô ta thậm chí quên mất mình đang làm gì, càng không ngờ mình lại bị chụp ảnh, mà bản thân còn rất phối hợp tạo dáng?
Bóng đen: "......"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái này ai mà ngờ được chứ!
Đạo diễn: "......"
Đừng nói là cô, thao tác "bá đạo" này tôi cũng chưa từng nghĩ tới : )
Duy chỉ có Đào Thị vui vẻ mở màn hình điện thoại, tò mò xem lại bức ảnh vừa chụp được. Không ngoài dự đoán, cô nhìn thấy hàm răng trắng vô cùng bắt mắt của bóng đen, giọng nói mềm mại khen ngợi: "Răng bạn trắng thật đấy!"
Bóng đen: "???"
Cô ta không cần sĩ diện sao?
Đêm tối đen như mực, bóng đen ngoài cửa sổ thân hình yếu ớt lảo đảo một cái, suýt nữa bị lời của Đào Thị làm cho nghẹn họng.
Cô ta đang nghĩ mình nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ còn phải đáp lại một câu cảm ơn vì lời khen? Rõ ràng hướng đi của cốt truyện đâu phải thế này! Rõ ràng vừa rồi còn rất tốt, tại sao đột nhiên lại hỏng bét thế này?
Đây là lần thất bại nhất kể từ khi cô ta đóng vai giả ma quỷ. Chẳng những không dọa được người ta mà còn bị "trêu chọc" ngược lại, quả thực là nỗi nhục trong sự nghiệp diễn xuất!
Tuy nhiên, điều khiến bóng đen không ngờ tới là "nỗi nhục" mà cô ta nghĩ mới chỉ là bắt đầu, chỗ khiến người ta hoài nghi nhân sinh vẫn còn ở phía sau...
Nhóm đạo diễn khẩn cấp tụ tập lại một chỗ, nhao nhao bàn bạc đối sách. Vấn đề rất nhanh tập trung vào nguồn gốc của biến cố này: Đào Thị dùng cái gì để chụp ảnh? Chẳng lẽ lại là đồ cô tự lén mang vào?
Mãi đến khi phát hiện ra đó là chiếc điện thoại do chính mình sai người phát cho khách mời, huyết áp của tổng đạo diễn tăng vọt trong nháy mắt. Nếu không phải điều kiện không cho phép, ông thật sự muốn ngất đi một lúc!
Cùng lúc đó, trong căn phòng tối om, ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Đào Thị. Đôi mắt to tròn trông thật đáng yêu, mang lại cảm giác vô cùng tốt đẹp. Cho đến khi cô từ từ ngẩng đầu lên...
Góc nhìn thay đổi từ dưới lên trên, ánh sáng làm tăng thêm bóng đổ trên các đường nét khuôn mặt. Nét mày ngài tinh tế và nụ cười ngọt ngào vốn có dường như thay đổi, khiến người ta hoảng hốt. Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt xinh đẹp của Đào Thị đen láy và sáng rực. Trái tim nhỏ bé của bóng đen thót lên một cái, có cảm giác mình bị thú dữ theo dõi, tai vạ sắp ập đến.