Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 209



 

Người ta thường nói không thể trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn cô bé trông trắng trẻo sạch sẽ, đơn thuần vô hại, nhưng trên người cô lại luôn xảy ra những chuyện khiến người ta không ngờ tới.

 

Hiện giờ, các khách mời đã biết dụng ý của tổ chương trình, an toàn bản thân không được đảm bảo, không biết lúc nào sẽ "nhận cơm hộp", lẽ ra phải nghĩ cách đoàn kết lại để chống cự chứ?

 

Đạo diễn thấy Đào Thị ra hiệu cho Hạ Triết, trong lòng còn rất mong chờ. Dù cô có nói nhỏ đến đâu thì âm thanh cũng được thu lại và nghe rõ mồn một. Thấy hai người ghé sát vào thì thầm, đạo diễn không kìm được dỏng tai lên, muốn nghe xem Đào Thị nghĩ ra ý tưởng quỷ quái gì. Sau đó, ông nghe thấy câu nói không thể tưởng tượng nổi kia...

 

Đạo diễn: "???"

 

Cái gì gọi là "trói lại ném vào phòng tối"?

 

Lời này để người ta nghe thấy thì còn ra thể thống gì? Bọn họ là chương trình đứng đắn! Sao có thể làm ra chuyện như vậy! Đây căn bản là bôi nhọ!

 

Đạo diễn ra lệnh nhớ cắt đoạn này đi, trong lòng không nhịn được hừ lạnh một tiếng. Không nhìn ra nha! Cô bé này vậy mà lại thích kiểu đó? Khẩu vị cũng lạ thật!

 

Cùng lúc đó, nhóm ba người đã rảo bước nhanh hơn về phía nhà trọ. Đến nơi mới phát hiện họ là nhóm trở về đầu tiên. Vì tiến triển quá thuận lợi, ba người chẳng tốn mấy sức lực nên không về phòng mà kiên nhẫn đợi ở quầy lễ tân tầng một. Họ kê mấy chiếc ghế nhỏ ngồi ngay cửa, vừa hóng gió mát buổi chiều vừa nhàn nhã đợi những người khác. Bỏ qua nhiệm vụ thì quả thực là những ngày tháng thần tiên!

 

Khi Đường Du và Mạnh Hạ Trình xuất hiện, phong cách của hai nhóm người tạo thành sự đối lập rõ rệt. Sự chênh lệch nhìn qua là thấy ngay: một nhóm thì chỉn chu sáng sủa, một nhóm thì mặt mày xám ngoét, người sau thậm chí đầu tóc còn rối bù, như thể vừa đ.á.n.h nhau xong...

 

Sầm Nhã Mạn không nhịn được cười, sán lại gần: "Oa, các anh t.h.ả.m quá vậy!"

 

Mạnh Hạ Trình thấy nhóm ba người vẫn bình an vô sự, tảng đá trong lòng coi như được bỏ xuống. Anh cũng không để ý Sầm Nhã Mạn trêu chọc, đi thẳng lên lầu tắm rửa, thay bộ quần áo khác mới sảng khoái đi xuống. Biết được quá trình làm nhiệm vụ của nhóm ba người, lại nghĩ đến cảnh ngộ bi t.h.ả.m của mình, anh cạn lời không biết nói gì.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Mạnh Hạ Trình: "?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đây là cái chương trình ma quỷ tiêu chuẩn kép gì vậy?

 

Đường Du mệt đứt hơi, nằm dài trên ghế, định thở lấy hơi rồi mới cử động. Anh ta miêu tả sơ qua cảnh tượng mình bị ma đuổi mạo hiểm thế nào, vừa nói vừa không nhịn được cảm thán: "Chỉ ngắn ngủi trăm mét mà anh cảm giác tốc độ của mình có thể phá kỷ lục thế giới, thật là muốn mạng già!"

 

Mãi đến khi Đường Du nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, nhóm cuối cùng là Tạ Hiến và Vân Hạc Minh mới trở về. Tình trạng của hai người chẳng khá hơn Đường Du và Mạnh Hạ Trình là bao, vẻ mặt đã sống không còn gì luyến tiếc.

 

Chiếc quần vốn sạch sẽ giờ toàn là dấu tay bẩn thỉu. Phát hiện ra có người còn t.h.ả.m hơn mình, Đường Du được an ủi, lập tức vui vẻ: "Hai chú đi chạy nạn về đấy à?"

 

Hai người nhìn thấy mọi người như nhìn thấy người thân, định lao tới ôm chầm lấy một cái thật to nhưng bị ghét bỏ đẩy ra.

 

Tạ Hiến hiếm khi nghẹn ngào: "Anh Đường, em còn tưởng em không về được nữa..."

 

Vân Hạc Minh vô lực nói: "Bọn em suýt chút nữa là không gặp được mọi người rồi..."

 

Giữa ban ngày ban mặt bị dọa c.h.ế.t khiếp, Tạ Hiến mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Không phải anh yếu đuối mà là bị đồng đội kéo chân sau. Nếu không phải Vân Hạc Minh cũng t.h.ả.m hại như mình thì Tạ Hiến đã nghi ngờ anh ta có vấn đề. Nếu không phải anh ta đột nhiên ôm chặt lấy Tạ Hiến thì Tạ Hiến đã chạy mất dép từ lâu rồi!

 

Hai người sắp không còn sức nói chuyện, tắm rửa thay quần áo xong ngồi vào bàn ăn, Tạ Hiến vẫn không thể quên được cảm giác bất lực sâu sắc đó, tinh thần sắp bị tàn phá đến sụp đổ. Ngay sau đó, anh lại nghe được tin tức khiến người ta càng thêm sụp đổ.

 

Hạ Triết: "Tiếp theo có thể sẽ còn người mất tích, mọi người phải chuẩn bị tâm lý, tốt nhất đừng hành động một mình."

 

Vân Hạc Minh: "Không phải chứ?"