Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 210



 

Đường Du: "Dai dẳng thế?"

 

Tạ Hiến: "Tại sao?"

 

Hạ Triết: "Mọi người còn nhớ lời người dân làng ở miếu cổ nói không? Bất kính với Thổ Địa thần sẽ gặp báo ứng."

 

Mạnh Hạ Trình: "Chẳng lẽ cổ trấn thực sự có Thổ Địa thần? Tôi không tin mấy chuyện này."

 

Sầm Nhã Mạn: "Em cũng không tin, huống chi ông ta trông dung tục thế kia..."

 

Hạ Triết: "Dù có tồn tại hay không cũng không loại trừ khả năng do con người làm."

 

Đường Du ngộ ra: "Ý cậu là... dân làng giở trò?"

 

Chủ đề vừa nói đến đây thì bà chủ bưng khay thức ăn đi tới bàn. Thời điểm bà ta đến thật khéo, các khách mời không hẹn mà cùng im bặt. Họ không quên rằng bà chủ cũng là dân làng cổ trấn, nơi Đào Ngôn Đông biến mất lại là ở nhà trọ, bà ta tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.

 

Dường như cảm nhận được không khí trên bàn ăn có chút trầm mặc, bà chủ tươi cười đón tiếp, cẩn thận đặt từng đĩa thức ăn lên bàn. Ánh mắt đầy ẩn ý của bà ta quét qua gương mặt từng vị khách. Trong lúc đó, các khách mời hoặc cúi đầu nhìn bàn, hoặc liếc nhau rồi lập tức lảng tránh ánh mắt. Duy chỉ có Đào Thị tay bưng bát cơm đầy, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lên, đôi mắt to lấp lánh ánh sáng, tầm mắt chưa từng rời khỏi đĩa thức ăn. Thấy bà chủ nhìn sang, cô mỉm cười ngọt ngào với bà.

 

Không có ánh sáng quỷ dị đêm qua, nụ cười của Đào Thị trông kiều diễm và đáng yêu. Dù vậy, biểu cảm của bà chủ vẫn cứng đờ, rõ ràng là có di chứng. Bà ta bày xong thức ăn, không nán lại lâu mà đi xuống ngay. Nếu là bình thường thì luôn dặn dò đôi câu, bảo khách ăn nhiều một chút.

 

Các khách mời chú ý đến sự thay đổi của bà chủ liền lặng lẽ giơ ngón cái với Đào Thị, âm thầm tán thưởng: Đào Đào, giỏi lắm!

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Đào Thị vẻ mặt ngơ ngác nghiêng đầu, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên cô rất nhanh hoàn hồn, bữa trưa hôm nay khá thịnh soạn, nhanh chóng thu hút toàn bộ sự chú ý của cô!

 

Sau sự kiện "xương người" đêm qua, tổ chương trình cũng dẹp bỏ ý định giở trò với đồ ăn, kẻo lại "trộm gà không thành còn mất nắm gạo". Khách mời có một cô bé ham ăn, cái gì cũng dám ăn, nếu lại dọa người nhà mình sợ c.h.ế.t khiếp thì chương trình này khỏi cần quay nữa : )

 

Món chính hôm nay là cá hầm nồi đá, nước canh màu trắng sữa, mùi thơm lan tỏa. Đào Thị là người đầu tiên ra tay, múc một bát canh, hương vị đặc biệt tươi ngon. Cô lại gắp thêm một miếng cá, thịt chắc mà mềm mịn, ngon đến mức muốn mọc cánh bay lên một vòng. Thật sự quá ngon, từ khi đến đây, ngày nào cô cũng muốn thả tim cho tổ chương trình có lương tâm!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đào Thị chân thành khen ngợi: "Em thích chương trình này, đạo diễn tốt thật đấy! Quá có lương tâm luôn!"

 

Đạo diễn có lương tâm: "?"

 

Cảm ơn, cảm thấy bị cà khịa!

 

Tần suất sử dụng đũa trong tay các khách mời không hề dừng lại. Không ngoài dự đoán, họ lại một lần nữa bị Đào Thị kích thích cảm giác thèm ăn. Đến cuối cùng, trên bàn ăn cơ bản chẳng còn lại chút thức ăn thừa nào, đến cọng rau cũng không tìm thấy.

 

Sầm Nhã Mạn xoa cái bụng tròn vo, giọng điệu vô cùng sa đọa: "May mà ở đây không có cái cân nào, chỉ cần không lên cân, tôi sẽ mãi mãi là người gầy!"

 

Cảm thán xong, Sầm Nhã Mạn quay lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay của Đào Thị, buồn bực nói: "Sao em ăn nhiều thế mà không béo vậy? Ghen tị c.h.ế.t mất!"

 

Đào Thị lắc lắc cái đầu nhỏ, ngụy biện cho bản thân: "Em ăn không nhiều đâu! Trăm triệu điểm cũng không nhiều!"

 

Lúc nói chuyện, một bên má của Đào Thị vẫn phồng lên, hình ảnh có thể chọc cười c.h.ế.t người, khiến nhân viên công tác trước màn hình cũng thấy đói bụng.

 

Phó đạo diễn không nhịn được khởi nghĩa: "Đạo diễn, bọn em cũng muốn ăn!"

 

Tổng đạo diễn cau mày: "Ăn cái gì mà ăn? Ngày nào cũng chỉ biết ăn thì còn làm được gì! Bảo xử lý chút việc thì cứ như não bị đứt dây ấy! Hôm nay tất cả nhịn đói cho tôi! Không ai được ăn!"

 

Nhân viên công tác: "......"

 

Có lẽ đây là sự cuồng nộ vô năng nhỉ!

 

Các khách mời giải quyết xong bữa trưa ngon lành, quyết định về phòng ngủ một giấc, nghỉ ngơi lấy sức.

 

Đào Thị cũng nằm xuống giường, chui vào trong chăn, biểu diễn màn "một giây vào giấc ngủ", ngủ nhanh hơn bất cứ ai, ngủ say sưa! Dáng vẻ tự tại không chút phòng bị, cứ như đến đây để nghỉ dưỡng vậy!