Điều này không nghi ngờ gì mang lại hy vọng cho các khách mời, nhưng họ chưa chắc đã cầm cự được lâu như vậy.
Ý thức được điều này, Sầm Nhã Mạn càng thêm áy náy, muốn khóc: "Nếu không phải tại chị thì chúng ta đã không cần phải trốn chui trốn lủi, có thể thuận lợi cầm cự đến khi cứu viện tới rồi."
Đào Thị nắm tay Sầm Nhã Mạn: "Không sao đâu, phải có niềm tin, chúng ta nhất định sẽ thắng!"
Tuy lời động viên rất sáo rỗng nhưng thắng ở chỗ người nói là Đào Thị. Nghĩ đến biểu hiện dũng cảm của Đào Thị dọc đường đi, lòng Sầm Nhã Mạn cũng vững hơn không ít.
Mạnh Hạ Trình vẫn nhớ cảnh tượng vừa rồi, an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, chúng ta đã nắm được bằng chứng, phát hiện bí mật của cổ trấn thì đêm nay định sẵn là sẽ không yên bình."
Họ phát hiện quá sớm khiến tiến độ cốt truyện bị đẩy nhanh trong nháy mắt. Nếu phát hiện muộn, có lẽ các khách mời sẽ lần lượt mất tích từng người một cho đến ngày thứ bảy cuối cùng. Khi đó tình hình cũng chẳng khá hơn hiện tại là bao.
Hạ Triết: "Chúng ta không thể ở đây quá lâu, dân làng quen thuộc nơi này hơn chúng ta, sớm muộn gì cũng bị tìm thấy."
Mạnh Hạ Trình: "Cần phải đổi chỗ, còn phải phân tán sự chú ý của họ, tranh thủ thêm thời gian, nếu không tám phần sẽ bị diệt khẩu."
Không khí trong chốc lát trở nên đông cứng.
Hạ Triết phá vỡ sự im lặng: "Mọi người có mang theo nút bấm không?"
Sầm Nhã Mạn: "...... Không có."
Nút bấm là đặc quyền tổ chương trình dành cho khách mời theo tập (phi hành), ấn nút tương đương với việc lập tức rút khỏi chương trình, có thể thoát thân ngay khi gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, những ngày qua quá thoải mái khiến Sầm Nhã Mạn quên béng mất thứ này. Nút bấm bị để trong bộ quần áo mặc lúc đến, hôm nay cô lại vừa vặn thay đồ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tin tốt là Mạnh Hạ Trình có mang theo. Không phải vì sợ, mà là trước khi ra cửa thấy Hạ Triết mang nên anh cũng mang theo. Còn Đào Thị thì giống Sầm Nhã Mạn, cả hai đều không nhớ đến chuyện cái nút. Hiện tại bốn người chỉ có hai người có nút bấm.
Hạ Triết lấy nút bấm của mình ra, Mạnh Hạ Trình cũng vậy. Hai người muốn nhường nút bấm cho các cô gái, nếu lát nữa gặp chuyện gì thật thì ấn nút là có thể thoát vây.
Sầm Nhã Mạn vô cùng cảm động nhận lấy nút bấm của Mạnh Hạ Trình, vỗ vai anh: Mọi điều không cần nói cũng hiểu, vì anh em bạn bè sẵn sàng hy sinh! Không hổ là người anh em tốt của tôi!
Đào Thị rũ mắt nhìn cái nút, cô lắc đầu, không nhận: "Em có thể trốn, vừa nãy đã nói rồi, phải có người thu hút hỏa lực." Cô chạy không nhanh, giữ lại nút bấm cũng không có tác dụng lớn.
Mọi người đều là người thông minh, hiểu ý Đào Thị. Mạnh Hạ Trình và Hạ Triết nhìn nhau. Họ đã sớm nghĩ đến điều này, nhưng càng muốn để lại nút bấm cho các cô gái. Thấy Đào Thị không nhận, Hạ Triết đang định thu lại nút bấm, ngầm thừa nhận mình sẽ đi thu hút hỏa lực, thì cái nút đã bị Mạnh Hạ Trình cầm lấy. Lần nào cũng là Hạ Triết giành trước, cũng nên đến lượt anh một lần chứ.
Mạnh Hạ Trình nghiêm túc nhìn Hạ Triết: "Cậu nhất định phải bảo vệ Đào Đào cho tốt."
Sầm Nhã Mạn bên cạnh còn đang ngơ ngác đã bị Mạnh Hạ Trình gọi dậy: "Nhã Mạn, phải đi thôi."
Sầm Nhã Mạn bị Mạnh Hạ Trình kéo đi. Tiếng bước chân quen thuộc mà đáng sợ của dân làng ngày càng gần. Mạnh Hạ Trình kéo Sầm Nhã Mạn chạy về hướng ngược lại.
Mạnh Hạ Trình: "Lát nữa chúng ta tách ra chạy, nếu sắp bị dân làng bắt thì nhớ ấn nút bấm."
Sầm Nhã Mạn có chậm chạp đến đâu cũng hiểu ra: chỉ có hai cái nút, phải có hai người ở lại, hai người kia phụ trách thu hút hỏa lực. Người có nút bấm có thể thoát khỏi nơi này bất cứ lúc nào, cho nên nút bấm phải để lại cho người thu hút hỏa lực.
Nếu đưa hết nút bấm cho con gái, họ sẽ không trụ được bao lâu, như vậy người ở lại sẽ gặp nguy hiểm. Kết quả tốt nhất là đưa nút bấm cho một nam một nữ. Người ở lại cũng phải biết tùy cơ ứng biến trốn cho kỹ, tố chất tâm lý phải cao, gan cũng phải lớn. Phân tích khách quan thì Đào Thị và Hạ Triết quả thực thích hợp ở lại hơn.
Sau khi đã nghĩ thông suốt, hai người ra sức chạy về phía trước, dẫn dụ một đám dân làng đeo mặt nạ trắng điên cuồng đuổi theo phía sau.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ